KHI MỌI NGƯỜI ĐỀU NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG

Chương 2


Ta cúi đầu đồng ý, nhưng Thân phụ và Thân mẫu rõ ràng vẫn thiên vị Thân Chi Chi, người đã được bọn họ nuôi dưỡng từ nhỏ. 

 

Hiện tại, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. 

 

Thân mẫu sai người dẫn ta đến viện của ta, nhưng ta không vội rời đi.

 

Thân mẫu nghĩ rằng ta đã rời đi, nhíu mày nói:

 

“Đứa trẻ này còn biết điều, nhưng… phu quân, nghe nói nó vì muốn trèo cao mà tự nguyện bán mình vào thanh lâu, không quan tâm đến cha mẹ nuôi, tính tình lạnh nhạt, tự buông thả như vậy, người như thế thực sự có thể được chọn làm thái tử phi sao?”

 

Thân phụ cũng nhíu mày: 

 

“Nhưng dù sao nó cũng là huyết thống của chúng ta, không thể làm khác được. Thật đáng tiếc, giá như Chi Chi là con ruột của chúng ta thì tốt biết bao.”

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

Nghe Thân phụ nói vậy, Thân Chi Chi cúi đầu để che giấu niềm vui trong ánh mắt, tâm tư lại nghĩ:

 

“Thực ra, ta đã cướp đi cuộc sống giàu sang phú quý của tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ lưu lạc vào thanh lâu. Tỷ tỷ ghét ta cũng không sao, chỉ hy vọng tỷ tỷ sẽ giữ ta lại, dù chỉ là làm một nha hoàn nhưng được bên cạnh phụ mẫu và ca ca, ta cũng cam lòng…”

 

Thân Hoài ngẩn người, cùng Thân phụ và Thân mẫu nhìn nhau cười. 

 

“Chi Chi, dù thế nào đi nữa, muội vẫn là muội muội mà ta yêu quý nhất, là tiểu thư của Thân gia, không ai có thể đuổi muội đi, yên tâm nhé.”

 

“Đúng vậy, Chi Chi, dù tỷ tỷ đã trở về, nhưng ngươi vẫn là bảo bối của chúng ta.”

 

Thân Chi Chi gật đầu với đôi mắt đẫm nước, vẻ mặt vừa tủi thân vừa cảm động. 

 

Còn ta đứng trong góc nhìn cảnh gia đình tình thâm, chỉ cảm thấy lạnh lòng. 

 

Thực sự là một cặp phụ mẫu thương yêu nữ nhi và một người huynh trưởng yêu quý muội muội. 

 

Hy vọng họ sẽ tiếp tục yêu thương Thân Chi Chi như vậy khi biết được sự thật.

 

Giống như kiếp trước, vào ngày đầu tiên ta dọn vào viện Minh Châu, Thân Chi Chi đã tự sát, và nàng được nha hoàn cứu ra khỏi hồ bán nguyệt ở viện của ta trong tình trạng hấp hối. 

 

Thân Chi Chi quả thật tâm kế sâu xa, thậm chí còn chạy vào viện ta để tự tử.

 

Thân Hoài ôm Thân Chi Chi ướt sũng, tức giận quát về phía ta: “Có phải ngươi ép Chi Chi nhảy xuống hồ không? Nàng đã làm sai điều gì mà ngươi phải ép nàng chết?”

 

Thân phụ và Thân mẫu cũng nhìn ta với vẻ không thiện cảm. 

 

Kiếp trước, khi ta mới trở về, Thân Chi Chi cũng đã tự sát trong viện của ta như hôm nay, mà dù ta không làm gì cả, không kịp giải thích một câu, Thân phụ, Thân mẫu và Thân Hoài đã đổ lỗi cho ta về sự việc của Thân Chi Chi. 

 

Sau đó, để bù đắp cho Thân Chi Chi, Thân phụ và Thân mẫu đã giao viện của ta cho Thân Chi Chi ở, còn phạt ta phair sống trong phòng của nha hoàn.

 

Kiếp trước vì hiếu đạo và để nhận được tình yêu của cha mẹ ruột, ta đã chịu đựng tủi nhục. 

 

Kiếp này, ta sẽ không tiếp tục làm kẻ thiệt thòi, cũng không còn mong chờ tình yêu của họ nữa.

 

“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, không liên quan đến tỷ tỷ, là con đã có lỗi với tỷ tỷ…” 

 

Thân Chi Chi tuy nói không liên quan đến ta, nhưng tâm tư lại nghĩ:

 

 “Tỷ tỷ nói chỉ cần ta chết, nàng sẽ tha thứ cho ta. Ta c.h.ế.t cũng không sao, chỉ cần phụ mẫu và ca ca đừng gây khó dễ cho nàng là được…”

 

“Thân Phu! Sao ngươi lại ép Chi Chi phải chết?” 

 

Thân Hoài chỉ tay vào mặt ta mắng: 

“Đừng nghĩ rằng trở về đây sẽ được coi là tiểu thư của Thân gia, trong nhà này, ta chỉ công nhận Chi Chi là muội muội, là tiểu thư của nhà họ Thân, ngươi chẳng là cái thá gì cả!”

 

Thân mẫu lạnh lùng nói: 

“Thân Phu, chúng ta đưa con trở về không phải để con đi làm khó Chi Chi! Nếu con còn không biết điều, hãy quay lại chỗ cũ của con!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.