Không Có Lối Thoát

Chương 4


14.

“Khối máu đông chèn ép dây thần kinh vẫn còn, tình trạng mất trí nhớ và ý thức lộn xộn vẫn tiếp diễn.”

Chỗ ngồi mà trước đây tôi đặc biệt nhường ra, cuối cùng cũng bị tôi ngồi lên lại.

Tôi ngồi đối diện với vị bác sĩ tóc đã bạc quá nửa, lo lắng không yên, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên chút nào.

“Vậy thì,” bác sĩ già từ sau tờ báo cáo xét nghiệm ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua cặp kính bằng ánh mắt lạnh lùng, “tháng trước rốt cuộc cô chạy đi đâu thế?”

“Nếu không phải sau đó có người đến làm thủ tục xuất viện cho cô, còn trả tiền bù, chúng tôi thật sự sẽ báo cảnh sát đấy.”

Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, xấu hổ đến đỏ cả cổ.

Chuyện bác sĩ nói, tôi thật sự không có chút ấn tượng nào. Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng có manh mối.

Đầu tháng trước, có một ngày khi tôi thức dậy, đầu đau như búa bổ, trên người còn mặc quần áo không phải của mình, nhà cửa cũng có vẻ như đã lâu không dọn dẹp.

Khi đó, tôi ngồi ngây người trên giường một lúc, đầu vẫn đau đến mức không chịu nổi, nên tôi định gọi điện cho công ty xin nghỉ một ngày.

Nhưng điều tôi không ngờ là, khi tôi gọi điện nói xin nghỉ, bên kia lại như nghe nhầm, giọng điệu lạ lùng nói: “Nghỉ gì chứ? Cô không phải đã nghỉ việc rồi à?”

Nghe câu này, tôi hoàn toàn choáng váng.

Dù nói thật, tôi đã có ý định nghỉ việc từ lâu, nhưng khi chưa tìm được công việc mới ổn định, tôi sẽ không dại dột mà nghỉ việc đâu.

Chưa kịp nói gì thêm, đối phương đã nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Đúng là đầu óc bị tình yêu làm lú, có bạn trai liền nghỉ việc, hết cứu chữa rồi.”

Rồi họ dứt khoát cúp máy.

Tôi: …Cái người này nói nhầm người rồi chứ?

Dù tôi không dám tự tâng bốc nhan sắc của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nhan sắc của tôi được kha khá người khen ngợi, chẳng hạn như Hà Lộ cũng đã khen tôi không ít lần.

Nhưng thực tế là, cho dù tôi có khuôn mặt như vậy, bao nhiêu năm qua tôi vẫn chưa từng có nổi một mối tình.

Tôi, người được mệnh danh là “vua ế trường kỳ”, có bạn trai và còn nghỉ việc vì bạn trai?

…Có phải họ nghĩ đầu tôi có vấn đề không?

Nhưng rồi, tôi thật sự đã tìm thấy lá đơn xin nghỉ việc của mình trong nhà.

Nhìn lá đơn từ chức đó, cùng với những chai rượu lăn lóc trong phòng ăn, tôi đứng đó suốt một giờ đồng hồ. Cuối cùng tôi tự kết luận rằng, những ký ức bị mất mấy ngày đó và cả chuyện từ chức kỳ lạ này chắc chắn là do tôi uống rượu quá độ rồi quên mất.

Nếu không, tôi thật sự không biết giải thích thế nào cho hợp lý nữa.

Không lẽ tôi bị ma ám à?

15.

Ngồi trong phòng, nhận ánh mắt đánh giá của bác sĩ suốt hơn mười phút, cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa, yếu ớt phản bác: “Nhưng bác sĩ, tôi cảm thấy đầu óc mình không có vấn đề gì cả, tôi cũng không quên gì mà…”

Đó là sự thật. Ngoại trừ việc khó hiểu về chuyện từ chức kỳ lạ và uống rượu quên hết mấy ngày, tôi thật sự không quên bất cứ điều gì.

Ngay cả chuyện hồi nhỏ tôi đói ăn bao nhiêu bữa vì sự đối lập thê thảm với Trình Diệp, tôi cũng nhớ rõ ràng!

Nghĩ đến điều này, tôi lại không nhịn được mà lén nhìn về phía Trình Diệp.

Tuy nhiên, vì chuyện này đã xảy ra, cộng thêm những lời trước đó của Trình Diệp, tôi bỗng nhiên có chút lo lắng.

Nhưng điều bất ngờ là, từ lúc bước vào đến giờ Trình Diệp vẫn im lặng, và giờ đây, sắc mặt hắn thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả bác sĩ.

“Trình…”

“Đó là bởi vì não cô đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, những gì cô quên đều là những ký ức có thể gây tổn thương hoặc không vui cho cô.

“Những ký ức thiếu hụt đó sẽ không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô, thậm chí não cô có thể tự động lấp đầy những khoảng trống đó, để cô không nhận ra điều gì bất thường, vì vậy cô mới không cảm thấy có vấn đề.”

Tôi vốn định nói gì đó, nhưng lại bị bác sĩ cắt ngang.

Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ.

“Những điều này lẽ ra tôi đã nói với cô khi có kết quả kiểm tra, nhưng ai ngờ cô lại trốn viện chứ?”

Nói đến đây, ánh mắt sau cặp kính của bác sĩ lại trở nên nghiêm nghị.

Thấy vậy, tôi lại không nhịn được mà cúi đầu xuống, không còn sức chú ý đến Trình Diệp nữa.

“…Tôi biết mình sai rồi.”

Khi chuẩn bị ra về, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, lúc nãy bác nói có người làm thủ tục xuất viện cho tôi, còn trả tiền viện phí, bác sĩ có nhớ đó là ai không?”

Bác sĩ đang sắp xếp hồ sơ bệnh án sau bàn chẩn đoán, nghe vậy, động tác của ông dừng lại một chút, như đang suy nghĩ vài giây. Ông ngẩng đầu nhìn về phía tôi vài vòng rồi nói: “Tôi cũng nghe người ở phòng thu phí nói thôi, chưa gặp người đó bao giờ, nhưng nghe nói… hình như là đàn ông?”

16.

Trên đường về, tôi còn im lặng hơn lúc đi.

Lúc đi là vì tức giận, còn lúc về là vì xấu hổ.

Chỉ có điều, điều tôi không ngờ là Trình Diệp lúc đi hưng phấn bao nhiêu, thì giờ cũng kỳ lạ mà im lặng bấy nhiêu.

Điều này khiến tôi càng khó mở miệng.

Đến khi về đến nhà, tôi mới từ từ lân la đến gần Trình Diệp. Lần đầu tiên sau hơn một tuần, tôi ngượng ngùng nói với Trình Diệp: “…Cái đó, chuyện cậu nói lúc trước, đều là thật sao?”

Người đang cúi xuống thay giày ở cửa, khi nghe thấy lời tôi nói, động tác đột nhiên khựng lại.

Mãi sau, hắn mới khẽ đáp: “Trong năm năm qua, tôi đã đi lại giữa M quốc và thành phố C hơn tám mươi lần, lịch sử trò chuyện với em nhiều đến mức điện thoại ngày nào cũng báo đầy bộ nhớ, nhưng không nỡ xóa.

“Và tất cả những điều đó, Nhược Nhược chỉ cần một tai nạn là quên sạch hết.”

“Nhược Nhược, em có từng nghĩ đến tâm trạng của tôi khi biết được tất cả những điều này không?”

Trình Diệp tuyệt đối không phải kiểu nam sinh mảnh khảnh yếu ớt. Ngược lại, hôm đó tôi đã nhìn kỹ hắn.

Hắn tuy nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng bắp tay và vùng eo đều là những khối cơ bắp rõ ràng.

Nhưng giờ đây, một người như vậy đứng cúi đầu trước mặt tôi lại khiến tôi có cảm giác như một chú chó con vừa bị rơi xuống nước, hoặc một con vật cưng bị chủ bỏ rơi, thật thảm hại đáng thương, khiến người ta không khỏi thương xót.

Nhưng những điều hắn nói, tôi thật sự không nhớ.

Vì vậy, nhìn Trình Diệp đang cúi đầu trước mặt, tôi cũng chỉ có thể lúng túng giải thích: “Xin… xin lỗi, tôi thật sự không nhớ mà…”

“Tôi biết.”

Trình Diệp vẫn cúi đầu, trên người mặc bộ đồ tôi không biết lục đâu ra trong nhà, nhưng kỳ lạ là lại rất vừa vặn với hắn.

“Nhưng rõ ràng chính Nhược Nhược đã biến tôi thành như thế này, còn nói sẽ mãi thích tôi như vậy, chỉ thích tôi như vậy.

“Thế là tôi từng chút một thay đổi thành người mà Nhược Nhược thích, nghiêm túc lắng nghe từng lời của Nhược Nhược. Năm năm qua, tôi nhẫn nhịn, không bao giờ nói đến việc công khai mối quan hệ của chúng ta. Tôi thay đổi đến mức mẹ tôi còn tưởng tôi có vấn đề tâm lý.”

Lời hắn vẫn giống như trước, kỳ lạ và xấu hổ, nhưng lần này tôi lại không thể nào cho rằng đó là do hắn có vấn đề về tinh thần hay tâm lý được nữa.

“Nhưng,” Trình Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ, “chỉ vì một tai nạn, Nhược Nhược đã quên sạch tôi.”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hoang mang cúi đầu xuống, nhưng ánh nhìn vẫn đổ dồn vào tôi không buông.

Đến cuối cùng, Trình Diệp lại càng nhấn mạnh lời nói của mình.

“Nhược Nhược chỉ quên tôi thôi, lại còn coi tôi như một kẻ tâm thần đáng ghét.”

Tôi cúi gằm, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nữa.

“Nhược Nhược, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.

“Những điều tôi nói, em chưa bao giờ tin.”

16

Mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc, nhưng đến khi vào cấp ba, tôi đã có thể coi anh như một người bạn bình thường mà không hề có biểu hiện gì khác lạ.

Khi tôi nghĩ bản thân đã thoát khỏi những cảm xúc vụng dại của tuổi thanh xuân, thì đột nhiên nhận được tin anh sắp đi du học.

“Hôm đó, em không đến tiễn anh.”

Trình Diệp lần này cuối cùng cũng nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, nhưng không đến gần tôi giống như lúc trước mà cúi đầu, duy trì một khoảng cách nhất định.

Tôi ngồi ở đầu bên kia của chiếc sofa, cảm nhận sự thất vọng khó hiểu đang dâng lên trong lòng.

“Hôm đó em ngủ quên.”

Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, vậy nên tôi cũng cúi đầu.

“Ừm.”

Trình Diệp đáp lại như bình thường: “Sau đó em nói với anh là vì đêm hôm trước em mất ngủ, cả đêm suy nghĩ xem hôm sau sẽ nói gì với anh.”

Tôi cảm thấy mặt mình nóng đến độ sắp có thể chiên trứng được.

“Em… Em thật sự đã nói vậy với anh sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, hoàn toàn không tin nổi.

Mặc dù vẻ mặt của tôi ngập tràn thể tin được, nhưng từ khi từ bệnh viện về, tôi cũng đã có tám chín phần nghi ngờ trong lòng. Đến bây giờ, cảm giác đó chỉ còn lại năm sáu phần.

Không vì lý do gì khác, vì những chuyện xấu hổ như vậy, tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe.

Dù là bất kỳ ai, tôi cũng chưa kể.

Trên thế giới này, người duy nhất biết rằng đêm trước khi Trình Diệp rời đi, tôi đã nằm trong chăn cả đêm suy nghĩ xem ngày mai sẽ nói gì với anh, chỉ có mình tôi mà thôi.

Nói thật, lúc đó chính tôi cũng thấy bản thân kỳ lạ.

Rõ ràng là sau khi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tôi đã có thể coi Trình Diệp như một người bạn bình thường. Thậm chí có lúc tôi còn nghi ngờ rằng những cảm xúc ngây thơ trước đây dành cho anh đã hoàn toàn tan biến.

Nhưng sau đó, khi Trình Diệp nói anh sẽ ra nước ngovà, và có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa, tôi lại trở nên kỳ lạ.

Chính cảm giác kỳ lạ đó đã khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Những cảm xúc vụng về, chưa bao giờ nói ra, tôi không hề chia sẻ với bất kỳ ai, Trình Diệp lại càng không thể biết được.

Trừ khi… thật sự là tôi đã nói với anh ấy.

Quả nhiên, sau khi tôi hỏi, Trình Diệp ngồi không xa tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Mặt tôi càng đỏ hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.