Không Có Lối Thoát

Chương 5


“Nhưng sau đó, em vẫn là người chủ động liên lạc với anh…”

Lần đầu tiên kể từ khi vào nhà, Trình Diệp ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói cẩn trọng: “…Em có nhớ không?”

Đúng là tôi đã liên lạc với anh.

Vào đêm trước khi anh rời đi, tôi đã mất cả đêm suy nghĩ, đến khi trời sáng mới mơ màng ngủ, cuối cùng bỏ lỡ buổi tiễn đưa. Tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Ngoài ra, trong lòng tôi còn có một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Cảm giác khó chịu này, sau khi dằn vặt tôi vài ngày, cuối cùng cũng thúc đẩy tôi gửi tin nhắn đó đi.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ hỏi anh có quen với cuộc sống ở bên đó không.

“Đúng là em đã chủ động liên lạc với anh.”

Lần này Trình Diệp chủ động nhìn tôi, nhưng mặt tôi lại đỏ lên vì xấu hổ, không dám ngẩng đầu. Khi anh hỏi đến chuyện này, tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ liếc nhìn anh một cái.

“Nhưng sao sau đó anh không trả lời tin nhắn của em?”

Vẻ mặt của Trình Diệp có chút ngạc nhiên, sau một lúc lâu anh mới cúi đầu, buồn bã nói: “Hóa ra từ đoạn này em đã quên rồi, thảo nào…”

“Lẽ nào anh…”

Tôi nghĩ đến một khả năng, ngạc nhiên mở to mắt.

“Anh đã trả lời em.”

Trình Diệp ngắt lời tôi, đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ cố chấp và khổ đau:

“Ngày anh đi, anh đã chờ em ở sân bay đến tận giây phút cuối cùng. Khi vừa xuống máy bay, anh lập tức mở điện thoại xem có tin nhắn của em không.

“Em gửi tin nhắn vào ngày thứ ba, lúc đó ở nước M là nửa đêm. Nhưng anh vẫn lập tức cảm nhận được, lập tức bật dậy trả lời em.

“Khi gõ từng chữ từng chữ, tay anh đều run rẩy.”

Tôi chưa bao giờ thấy Trình Diệp có biểu cảm như vậy.

Giống như bị nhốt dưới đáy biển sâu, không thể thở, không thể vùng vẫy, tuyệt vọng đến mức bất lực. Nhưng khi nhìn tôi, trong mắt anh lại có thêm chút hy vọng nhỏ bé khó nhận ra.

“Nếu ngày đó anh không trả lời em, giữa chúng ta chắc sẽ không có sự bắt đầu cả.”

Nói đến đây, anh dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, gương mặt lập tức tái nhợt.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới đờ đẫn nhìn tôi, cười khổ: “Khó trách…Hóa ra là vậy, nếu mọi thứ bắt đầu thay đổi từ đó, giữa chúng ta… thật sự sẽ không có câu chuyện nào cả.”

Nhìn Trình Diệp như vậy, tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Phản ứng này… có vẻ như, không phải là phản ứng của trúc mã năm năm không liên lạc.

Đột nhiên biết rằng tin nhắn mình gửi đi cùng với bao nhiêu mong đợi nhiều năm trước đã được đáp lại, và tất cả chuyện này, tôi lại quên mất.

Trong khoảnh khắc, đầu tôi trở nên trống rỗng, lòng tôi rối bời. Tôi muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Sau một lúc lâu, tôi mới nhìn xuống hai tay đang đặt trên đầu gối, khẽ nói: “Vậy… Sau đó, chúng ta đã ở bên nhau? Là… em tỏ… tỏ…”

Chữ “tình” cứ quay mãi trong miệng nhưng không thể thốt ra.

May mắn thay, đôi mắt đen láy của Trình Diệp lúc này nhìn về phía tôi: “Là em tỏ tình, vào ngày đầu tiên của năm mới, tết dương lịch đầu tiên khi anh ở nước M.”

Quả nhiên là vậy.

Sau khi nghe Trình Diệp nói, trong lòng tôi có cảm giác “đúng là thế”.

Trái tim căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Vậy à, em tỏ tình là anh đồng ý luôn? Có phải trước đây em làm anh sợ quá rồi, nên anh không dám từ chối…”

“Không phải đâu.”

Không biết từ khi nào, Trình Diệp đã ngồi sát bên tôi, đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào tôi khiến tôi không thể tránh né.

“Nếu em không tỏ tình vào ngày hôm đó, thì anh cũng sẽ không thể kiềm chế mà tỏ tình với em.

“Ngày em nói em thích anh, anh còn tưởng mình đang mơ, hoặc là vẫn còn trong mơ, nên một lúc lâu anh không thể nói nên lời.”

“Nhược Nhược,” Trình Diệp gọi tên tôi, cẩn thận vươn tay, khẽ khàng nâng khuôn mặt tôi. Cảm thấy tôi không có phản kháng, anh mới nhìn thẳng vào mắt tôi,nghiêm túc nói từng từ từng chữ, “Anh thích em, thích rất nhiều, rất nhiều.”

“Nhưng lúc đó anh nhát gan, yếu đuối, không dám nói với Nhược Nhược là anh thích em trước.”

“Xin lỗi.”

18

Lời của Trình Diệp dường như đã làm đảo lộn toàn bộ ký ức trong đầu tôi.

Dù tôi vừa từ bệnh viện về, trong tay còn cầm tờ chẩn đoán đang nóng hổi, ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ già thỉnh thoảng lại lướt qua trước mặt tôi. Nhưng tôi vẫn khó mà chấp nhận nổi!

Tôi không thể tin nổi, khi tôi gần như đã đè nén hoàn toàn cảm xúc của mình đối với Trình Diệp, thì chưa đầy một năm sau khi anh ra nước ngoài, chúng tôi lại ở bên nhau.

Và còn là tôi chủ động liên lạc, tôi chủ động tỏ tình…

Có lẽ, tôi cần bình tĩnh lại.

Vì vậy, tôi xách theo tờ chẩn đoán khó chịu kia, đứng dậy khỏi ghế sofa, như một người mất hồn bước về phía phòng mình.

“Nhược Nhược, em lại định đi đâu?”

Không ngờ, vừa đứng lên, Trình Diệp lập tức nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

“Lần này anh thật sự sẽ không đi nữa, cũng sẽ không nhắc đến chuyện chia tay nữa, em đừng… làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

Tôi: ……?

Giữa lời nói đầy đau khổ của Trình Diệp, Tôi dường như đang từ từ hóa đá, cảm giác như đại não bị phủ một lớp xi măng, hoàn toàn không hiểu nổi ý của anh.

Ý của Trình Diệp là sau này anh đã đề nghị chia tay, và vì không đồng ý nên tôi đã làm điều dại dột sao?

Tôi, tôi biết con người có thể thay đổi, nhưng tôi không nghĩ rằng mình lại thay đổi nhiều đến thế khi đối diện với một người như Trình Diệp.

“Ý anh là, sau đó chúng ta chia tay, anh là người đề nghị?”

Tôi nhìn Trình Diệp, nuốt nước bọt, khó khăn hỏi, “Em không đồng ý, rồi làm điều dại dột sao?”

“Đầu của em…”

Tôi chỉ vào đầu mình, “Là vì chuyện này mà hỏng sao?”

Dưới ánh mắt của tôi, Trình Diệp chậm rãi gật đầu: “Anh không ngờ Nhược Nhược lại phản ứng mạnh như vậy, anh cũng không thực sự muốn chia tay với Nhược Nhược, chỉ là…”

Trình Diệp trông vô cùng đau khổ, bàn tay nắm cổ tay tôi càng siết chặt:

“Chỉ là sau đó Nhược Nhược càng lúc càng quá đáng, anh thật sự… không thể chịu đựng được.”

Nói đến đây, anh dường như sợ tôi hiểu lầm điều gì, vội vàng ngẩng đầu lên bổ sung: “Anh vẫn rất thích Nhược Nhược, không muốn rời xa em một chút nào, chỉ là…”

Giọng của Trình Diệp nhỏ hơn, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi tôi, đôi mắt ánh lên sự vui sướng cẩn trọng, giống như sắp tràn ra.

“Nhược Nhược, sau này em có thể nhẹ hơn chút được không?”

Nhìn vẻ mặt thận trọng của Trình Diệp, tôi thật sự cảm thấy bản thân thật xấu xa.

19

Trình Diệp nói, sau khi ở bên nhau được nửa năm, anh mới lờ mờ nhận ra tâm lý của tôi có vấn đề.

Bởi vì, tôi quá chiếm hữu anh.

Tôi yêu cầu anh mỗi ngày phải nhắn rất nhiều tin nhắn cho tôi, từ chuyện lớn như hôm nay anh đã đi đâu, làm gì, cho đến chuyện nhỏ như đã nói chuyện với ai, nói những gì, anh đều phải kể lại tỉ mỉ, không được bỏ sót điều gì.

Không chỉ có vậy, ngoài việc kiểm soát động thái của anh, tôi còn yêu cầu anh cũng phải có sự chiếm hữu tương tự với tôi.

Nghĩa là, những điều trên, ngoài việc tôi yêu cầu anh phải kể lại đầy đủ cho tôi, thì anh cũng phải đòi hỏi tôi như vậy, khiến tôi phải báo cáo mọi hoạt động của mình cho anh.

“Nhược Nhược nói rằng chỉ có như vậy mới cảm nhận được là anh yêu em.”

Không biết từ lúc nào, tôi đã ngồi trở lại ghế sofa. Còn Trình Diệp, vốn ngồi cách tôi khá xa, giờ cũng đã dính sát lạii, không còn chút khoảng cách nào.

“Nhưng, dù anh đã làm theo mọi yêu cầu của Nhược Nhược, em vẫn không yên tâm.”

Anh thử nắm tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào nhau. Lần này, tôi không từ chối nữa, thậm chí còn nhẹ nhàng đáp lại anh.

Nhận thấy sự đáp lại của tôi, ánh mắt Trình Diệp bỗng sáng rực, sự can đảm cũng tăng lên.

Anh không còn dò xét thận trọng như trước nữa mà mạnh dạn nắm lấy tay tôi, kéo lại gần mặt mình.

Sau đó, anh chủ động dùng gò má cọ xát nhẹ lên mu bàn tay tôi.

“Sau này, để Nhược Nhược yên tâm, anh đã hứa với em mỗi tháng sẽ về thành phố C ít nhất một lần.

“Quả nhiên, sau khi anh hứa vậy, Nhược Nhược rất vui, anh cũng rất vui.”

Nói đến đây, khuôn mặt Trình Diệp lộ rõ niềm hạnh phúc, không kìm được mà ôm chặt tôi vào lòng, gục đầu vào hõm cổ tôi, cọ qua cọ lại.

“Lúc đó, Nhược Nhược rất gần gũi với anh, anh rất thích sự gần gũi của em.”

Tôi cố nhịn không hỏi xem “gần gũi” ở đây là theo gần gũi cách nào, vì tôi cảm thấy cái “gần gũi” mà Trình Diệp nói có thể không phải là cái tôi đang nghĩ theo nghĩa đen.

“Vì vậy, lúc đầu khi Nhược Nhược nói muốn thân mật hơn theo cách của em, anh đã không từ chối.”

Nghe đến đây, tôi không kìm được mà nuốt nước bọt, cuối cùng cũng lắp bắp mở miệng: “Cái… cái thân mật đó, là… là…”

“Nhược Nhược, những gì anh đã nói trước đây, đều là thật.”

Trình Diệp vẫn gục đầu vào hõm cổ tôi, im lặng hồi lâu không động đậy. Sau đó, anh từ từ siết chặt cánh tay đang ôm lấy tôi, nhẹ nhàng mở miệng:

“Những điều kỳ quặc như nô lệ, lồng sắt, căn phòng đen nhỏ… Nhược Nhược nói rằng vì thích anh, nên mới làm vậy với anh. Nếu không thích, Nhược Nhược sẽ không bao giờ làm những chuyện đó.”

“Nhược Nhược còn nói…” giọng anh trầm xuống, rồi dần chìm vào im lặng.

“Nói gì nữa?”

Tim tôi bất giác co lại, sau một hồi do dự, tôi vẫn đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu Trình Diệp.

“Nhược Nhược còn nói… nếu một ngày nào đó không làm những điều đó với anh nữa, thì cũng có nghĩa là em không còn thích anh nữa.”

Cơ thể đang căng thẳng của Trình Diệp dần thả lỏng. Sau khi ôm tôi thêm một lúc, anh mới khẽ mở lời:

“Anh không muốn Nhược Nhược không thích anh nữa.”

“Vì vậy, cho dù Nhược Nhược có làm gì với anh, cũng đều được cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.