Hiện tại, là giờ học. Cổng trường đã đóng, không thể vào. Hai người họ ở bên ngoài, nhìn qua hàng rào thấy các học sinh bên trong đang nói chuyện và cười đùa trong giờ ra chơi, tụ hai tụ ba giống họ ngày ấy.
“Theo tôi được biết, trường đã được cải tạo hai lần, sân chơi và ký túc xá cũng được cải tạo, nhà thi đấu cũng thế. Trước đây việc kiểm soát ra vào không quá nghiêm ngặt, có thể quay lại khi vừa mới tốt nghiệp, nhưng bây giờ chúng ta không thể vào được. Chúng ta chỉ có thể đứng ở đây, nhìn xung quanh một chút thôi.” Lăng Thiệu Thu nói.
Tiểu Nham nhìn nơi quen thuộc trở nên mới mẻ và xinh đẹp, những người bên trong cũng trạc tuổi cậu, vẻ mặt vui vẻ hoặc buồn bã, giống như lúc đó.
“Đáng tiếc quán hoành thánh của ông nội Long không còn mở cửa nữa. Ông ấy về quê rồi, nếu không tôi lại muốn cùng cậu ăn một lần.”
“Bất quá cậu còn có cơ hội ăn ở đấy, trở về nhớ kêu thêm cho tôi một bát.” Lăng Thiệu Thu nghiêng đầu nhìn cậu.
Tiểu Nham cũng nhìn anh. Cậu cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Chuông vào học vang lên, học sinh đều vào lớp, một số học sinh chậm chạp cũng tranh thủ chạy đi.
Ngôi trường nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Lăng Thiệu Thu đứng yên, thẫn thờ nhìn về hướng đó.
Theo thời gian, Lăng Thiệu Thu dường như nhìn thấy hai người ở khắp mọi nơi trong ngôi trường này.
Họ đi loanh quanh ở đây một lúc lâu, Lăng Thiệu Thu đang nói về quá khứ và Tiểu Nham đang lắng nghe tương lai.
Sau đó, họ đi đến vài nơi cũ trong ký ức của anh, rất muộn mới về nhà.
Lăng Thiệu Thu vốn tưởng rằng Giang Thanh Nham sẽ không về. Nơi này không phải là nhà của hắn, mà giống như một khách sạn, nơi hắn chỉ tạm thời đến để nghỉ ngơi.
Đèn trong phòng khách đang sáng, Giang Thanh Nham buồn bã nhìn hai người ở cửa nói: “Em về muộn như vậy, còn mang theo người. Lăng Thiệu Thu, em không chịu nổi cô đơn sao?”
Lăng Thiệu Thu không lộ ra biểu cảm gì, chỉ đứng ở cửa lấy dép cho Tiểu Nham, cũng không thèm nhìn hắn: “Anh không có tư cách chỉ trích tôi.”
Giang Thanh Nham đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt cả hai và nói: “Tôi không có tư cách? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, và em nói tôi không có tư cách? Vậy ai có? Tên này sao?”
Hắn ta giận dữ chỉ vào Tiểu Nham, người vẫn đang đeo khẩu trang đứng ngoài cửa.
Lăng Thiệu Thu chợt cười nói: “Đúng vậy, cậu ta không chỉ có tư cách nói tôi mà còn có tư cách nói cả anh.”
“Em!”
Nhìn thấy Lăng Thiệu Thu bảo vệ người khác như vậy, Giang Thanh Nham vừa ghen tị vừa tức giận, hắn vừa định đưa tay kéo Lăng Thiệu Thu đi thì người đàn ông đeo khẩu trang đã đẩy hắn.
Giang Thanh Nham chưa kịp ra tay thì người đàn ông kia đã đ.ấ.m hắn trước.
Giang Thanh Nham không phản ứng kịp, lùi lại vài bước, người đàn ông nhanh chóng lao lên, đẩy hắn xuống đất và đ.ấ.m vào mặt hắn.
“Sao mày dám làm vậy với anh ấy! Sao mày dám làm vậy!”
Người đàn ông vừa đánh vừa nói, Giang Thanh Nham cũng có chút bối rối, hắn ta là một người trưởng thành và to cao nên rất nhanh đã đánh trả.
Trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, Lăng Thiệu Thu đã ngăn họ lại.