Trong lúc giằng co, khẩu trang của người kia rơi ra, Giang Thanh Nham nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt mình nhưng trẻ trung và non nớt hơn thì lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đôi mắt của Tiểu Nham đỏ hoe, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Nham, nước mắt rơi xuống, giọng nghẹn lại: “Là mày theo đuổi anh ấy. Chính mày đã nói rằng Giang Thanh Nham sẽ yêu Lăng Thiệu Thu cả đời.”
“Đây là điều chúng ta đã hứa với Lăng Thiệu Thu. Vì cái gì mà mày lại không giữ lời?”
“Sao mày dám làm vậy với anh ấy!”
“Sao mày dám!”
Nước mắt chàng trai trẻ hòa với những câu chất vấn khiến màn đêm trở nên nặng nề.
Phần 3
Đêm đã khuya nhưng đèn trong nhà Lăng Thiệu Thu vẫn sáng.
Giang Thanh Nham ngồi ở một bên ghế sofa, và Tiểu Nham đứng bên cạnh Lăng Thiệu Thu.
“Nguyên nhân và hậu quả đã được giải thích rõ ràng, còn về việc tin hay không thì đó là việc của anh.” Lăng Thiệu Thu nói.
Mười bảy năm trước của hắn đang sống sờ sờ và đứng ở đó, Giang Thanh Nham hôm nay không uống rượu, nên hắn không có lý do gì để không tin.
Lăng Thiệu Thu không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian. Sau ngày khá mệt mỏi, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, Tiểu Nham theo phản xạ đi theo anh.
Giang Thanh Nham ngăn cậu ta lại, vẻ mặt cảnh giác và nói: “Dù thế nào đi nữa, em ấy bây giờ vẫn là của tôi. Cho dù cậu là tôi mười bảy năm trước, cậu cũng phải giữ khoảng cách.”
Tiểu Nham hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Nhưng anh hiện tại không xứng với anh ấy.”
Giang Thanh Nham muốn phản bác, nhưng không có lời nào để ngăn cản, vì vậy hắn chỉ có thể lấy tuổi tác và kinh nghiệm của mình làm cái cớ. Hắn cau mày nói: “Cậu mới mười bảy tuổi, có nhiều chuyện không hiểu đâu. Nhưng mười bảy tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa, làm sao có thể ngủ cùng người mình yêu như thế?”
Tiểu Nham bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao anh không còn yêu anh ấy nữa? Tại sao anh lại không giữ lời?”
Nghe vậy, Giang Thanh Nham sửng sốt, sau đó trả lời: “Tôi không biết.”
Tiểu Nham nhìn chằm chằm hắn, như nhìn vào bản thân ở tương lai, nhưng cậu chỉ cảm thấy xa lạ.
Có phải do đã ở bên nhau một thời gian dài nên sinh ra mệt mỏi, chán nhau không? Hay là thế giới bên ngoài quá cám dỗ nên hắn đã phản bội người yêu?
Nhưng đây đều là cái cớ, Tiểu Nham hiểu rõ, Giang Thanh Nham này chỉ là không còn yêu Lăng Thiệu Thu nữa mà thôi.
Liệu sau này cậu có trở thành người như vậy không?
Tiểu Nham đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cậu nhanh chóng đẩy ý nghĩ này ra khỏi đầu.
“Anh là người lớn, không còn là mười bảy tuổi mới học cấp ba. Anh phải biết, anh chính là người hiểu rõ hơn ai hết. Tôi không nghĩ ra, anh lại là một kẻ đạo đức giả, ngay cả tình cảm của bản thân mình mà còn không rõ.” Tiểu Nham nói.
Giang Thanh Nham có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tiểu Nham, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chỉ trích tôi đấy à? Đừng quên, chúng ta là cùng một người, sau này cậu cũng sẽ như vậy, cũng sẽ phản bội Lăng Thiệu Thu và cái gọi là yêu cả đời chỉ là lời nói suông mà thôi.”
Tiểu Nham không trả lời hắn, bởi vì cậu không biết tương lai có phải bởi vì cậu xuyên thời gian mà thay đổi hay không, nhưng cậu hiểu được một điều.
“Ít nhất, tôi sẽ không trở thành anh.”