Không Lưu Luyến

C7


Khi Giang Thanh Nham trở về phòng, Lăng Thiệu Thu đang đeo kính đọc sách, thói quen mỗi ngày của anh là đọc ba mươi phút trước khi đi ngủ.

“Em…” Giang Thanh Nham muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì.

Sự xuất hiện của Tiểu Nham và câu hỏi của cậu ta đã nhen nhóm lại tình yêu nguội tàn theo thời gian của Giang Thanh Nham.

Nhìn thấy chính mình khi còn trẻ khiến hắn nhớ lại hắn đã từng yêu Lăng Thiệu Thu đến nhường nào và họ đã từng hạnh phúc ra sao.

Lăng Thiệu Thu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trên bàn có tờ thỏa thuận ly hôn, không có vấn đề gì thì xem qua rồi ký.”

Khi Giang Thanh Nham nghe thấy từ “ly hôn”, đôi mắt hắn đột nhiên mở to với vẻ khó tin trên khuôn mặt.

Hắn sải bước đến bên bàn, nhặt tờ giấy lên đọc đi đọc lại mấy lần để chắc chắn đó là bản thỏa thuận ly hôn.

Tay hắn run rẩy, không hiểu vì sao, một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được từ lòng bàn chân dâng lên, lan đến tim rồi đến cổ họng, khiến hắn như nghẹt thở.

Giang Thanh Nham thậm chí không thể hỏi tại sao, bởi vì hôm nay khi nhìn thấy hắn năm mười bảy tuổi, hắn đã biết hắn cùng mười bảy năm trước có bao nhiêu khác biệt.

Có một tiếng “xẹt” lặng lẽ trong không khí, rồi một tiếng khác, cho đến khi những mảnh giấy vụn bị ném vào thùng rác.

“Tôi không đồng ý.” Giang Thanh Nham đi đến bên giường, cúi đầu nhìn anh.

Lăng Thiệu Thu đọc xong cuốn sách, chậm rãi đánh dấu trang, tháo kính ra và đặt cuốn sách lên bàn cạnh giường ngủ.

“Tôi cũng đã gửi một bản điện tử đến địa chỉ email của anh. Anh cũng đã đọc thỏa thuận ly hôn, hẳn anh cũng biết đây không phải hành động tùy hứng.” Lăng Thiệu Thu nhẹ nhàng nói, như thể anh đang nói về một vấn đề bình thường.

Lăng Thiệu Thu quay đầu nhìn hắn nói tiếp: “Những thứ này tôi đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi đó tôi luôn cảm thấy còn gì đó chưa đúng ở đây. Nhưng mấy ngày nay khi cậu ta đến, tôi rất vui vẻ. Cậu ta làm tôi như thấy anh của những năm tháng chúng ta còn yêu, cũng nhiệt tình, cũng thanh xuân như thế, đồng thời… cũng cho tôi biết anh đã không còn yêu tôi rõ ràng như thế nào.”

“Tôi không muốn một ngày nào đó cả hai phải ầm ĩ một trận thì anh mới chịu ký vào đơn ly hôn. Tôi không muốn vì cảm xúc nhất thời mà làm điều này, cũng muốn rằng cả hai sẽ bình tâm lại để giải quyết, dù sao cũng đã bên nhau mười bảy năm rồi.”

Giang Thanh Nham liên tục lắc đầu, nghe Lăng Thiệu Thu nói xong hắn cũng không có phản ứng, trong tiềm thức hắn cảm thấy mình không thể đồng ý với những gì Lăng Thiệu Thu nói, một khi đồng ý, cả hai sẽ rời xa mãi mãi.

Lăng Thiệu Thu nói: “Đã muộn rồi, anh đi ngủ trước đi, những chuyện này ngày mai anh có thể suy nghĩ. Tôi cho anh thời gian rất lâu, không phải chỉ một hai ngày.”

Giang Thanh Nham đột nhiên bộc phát, nắm lấy tay anh, hét lớn: “Không! Tôi không đồng ý!”

Giọng của hắn lớn đến mức Tiểu Nham trong phòng khách cũng nghe được chuyện gì đang xảy ra ở đây, cậu ta nhanh chóng chạy đến phòng của họ, trực tiếp mở cửa ra, nhìn Lăng Thiệu Thu đang bị Giang Thanh Nham nắm tay. Cậu ta lập tức nhíu mày, cảm xúc bị đè nén chợt bùng lên như con sư tử nhỏ sẵn sàng lao đi.

“Anh muốn làm gì? Thả anh ấy ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.