Không Lưu Luyến

C8


Giang Thanh Nham nhìn thấy cậu ta xuất hiện, cảm xúc dâng trào trong lòng hắn hoàn toàn bùng cháy, hắn tức giận chửi: “Liên quan gì đến mày! Đây là việc của bọn tao. Mày từ đâu đến thì trở về đi! Đây không phải là mười bảy năm trước! Em ấy là của tao, việc tao làm không đến lượt mày xen vào.”

Vì tức giận, lực trong tay Giang Thanh Nham tăng lên, khiến Lăng Thiệu Thu vô cùng đau đớn. Đôi tay của Lăng Thiệu Thu luôn được bảo trì tốt, vì anh là họa sĩ.

Tiểu Nham chú ý đến, vội vàng nói với Giang Thanh Nham: “Anh làm đau anh ấy. Anh không biết đôi tay của anh ấy rất quan trọng sao?”

Giang Thanh Nham tỉnh táo lại, nhanh chóng buông ra, trên mặt còn chưa nguôi tức giận, áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là…”

Lăng Thiệu Thu hơi động cổ tay, xoa xoa cơ bắp gần đó, nhẹ nhàng nói với Tiểu Nham: “Không sao đâu, cậu về ngủ trước đi. Chúng tôi có chuyện cần nói, sẽ nhỏ giọng.”

Tiểu Nham vẫn còn lo lắng, Lăng Thiệu Thu an ủi: “Anh ta sẽ không làm gì tôi, cậu yên tâm.”

Lăng Thiệu Thu hứa đi hứa lại, Tiểu Nham mới miễn cưỡng rời đi, Giang Thanh Nham nhìn họ và dần dần im lặng.

Hắn dường như hiểu ra điều gì đó.

Lăng Thiệu Thu vẫn luôn yêu hắn. Mười bảy năm trước, Giang Thanh Nham đã dành cho Lăng Thiệu Thu rất nhiều tình yêu và Lăng Thiệu Thu cũng thế.

Giang Thanh Nham từng sở hữu bảo vật này, nhưng khi hắn xa nhà, nói dối, uống rượu, phản bội, nói năng gay gắt, hắn đã tự tay xóa đi tình yêu từng chút một.

Bảo vật cuối cùng hóa thành một nắm cát, gió thổi qua cuốn đi tất cả.

Sau khi xảy ra chiến tranh lạnh, Giang Thanh Nham giữ im lặng về việc ly hôn. Lăng Thiệu Thu không vội, nhưng anh có chút lo lắng về tình trạng của Tiểu Nham.

Kể từ khi anh nói với Tiểu Nham rằng anh sắp ly hôn với Giang Thanh Nham, vẻ mặt của cậu ta có chút không ổn.

Người trẻ không phải lúc nào cũng có thể che giấu suy nghĩ của mình, những lời không nói được sẽ lộ ra trên khuôn mặt và cử chỉ. Lăng Thiệu Thu suy nghĩ một chút và nhận ra rằng chỉ có mình anh mới có thể giải tỏa được nỗi đau buồn của chàng trai trẻ.

Lăng Thiệu Thu nói với cậu ta: “Ra ngoài với tôi đi. Tranh đã đóng khung xong rồi.”

Tiểu Nham gật đầu. Cậu ấy sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của Lăng Thiệu Thu.

Lăng Thiệu Thu đi lấy bức tranh và Tiểu Nham đang đợi anh ở bên ngoài.

Bức tranh được đóng khung rất đẹp, Lăng Thiệu Thu rất hài lòng, anh cảm ơn anh chủ Phạm.

Anh chủ Phạm xua tay, cười nói: “Chúng ta quen biết nhiều năm, cậu luôn giúp tôi có thêm thu nhập, khách sáo cái gì vậy?”

Lăng Thiệu Thu cất bức tranh đi, một lúc sau mới nói: “Về sau chắc tôi không giúp anh có thêm thu nhập được rồi.”

Anh chủ Phạm nghe thế thì nụ cười dần dần tắt đi, anh ta nhìn Lăng Thiệu Thu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài: “Nghĩ kỹ một chút, về sau chúng ta phải thường xuyên liên lạc với nhau, đừng quên tôi, anh bạn.”

Lăng Thiệu Thu mỉm cười, dường như rất thoải mái, nói: “Đương nhiên.”

Tiểu Nham ở ngoài cửa nhìn Lăng Thiệu Thu cầm tranh nói chuyện với anh chủ qua tấm kính rồi đi ra khỏi cửa.

“Lấy được rồi sao? Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Tiểu Nham hỏi.

Lăng Thiệu Thu đặt bức tranh vào cốp xe và nói: “Chúng ta đi xưởng vẽ và sau đó đi gửi ít đồ.”

Lúc này Tiểu Nham vẫn chưa ý thức được gì, Lăng Thiệu Thu muốn làm gì cũng chỉ ngoan ngoãn đi cùng Lăng Thiệu Thu là được.

“Đây là xưởng vẽ mà tôi đã nói với cậu trước đây. Tôi đã từng vẽ tranh ở đây.” Lăng Thiệu Thu mở cửa và giới thiệu với Tiểu Nham.

Tiểu Nham nhìn căn phòng trống rỗng cùng những thùng bìa cứng xếp chồng lên nhau trong góc, cảm thấy có chút bối rối, cúi đầu nhìn chiếc bàn có chút bụi bặm.

“Anh định chuyển chỗ à?” Tiểu Nham hỏi, quay người lại nhìn Lăng Thiệu Thu đang mở tủ lấy đồ, lập tức bước tới giúp đỡ.

Lăng Thiệu Thu liếc nhìn bao bì đánh dấu, xác nhận là đúng, đưa cho Tiểu Nham và nói: “Đúng vậy. Tôi hủy hợp đồng thuê ở đây rồi.”

Anh nói tiếp: “Đây là những bức tranh của tôi, giúp tôi mang những thứ này ra xe.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.