Kiếp Này Không Còn Khờ Dại

Chương 1


1

Tiểu hầu gia trở về từ chiến trường bị thương ở hạ bộ, các tiểu thư khuê các ở kinh thành đều không muốn gả cho hắn.

Lão hầu gia đến phủ uống rượu với cha ta, cha ta không đáng tin đã hồ đồ đồng ý chuyện hôn sự.

Ông mặt đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn lẩm bẩm.

“Tiểu hầu gia là ta nhìn lớn lên, từ nhỏ đã văn võ song toàn, lớn lên tận trung báo quốc, một chút tật nhỏ thì có là gì?”

Cha ta còn chưa tỉnh rượu, thánh chỉ ban hôn đã được đưa đến phủ chúng ta.

Lão hầu gia đã đến nhiều phủ uống rượu nhưng chỉ gặp được cha ta là một kẻ ngốc, sợ cha ta tỉnh rượu sẽ hủy hôn nên đã vào cung xin thánh chỉ ban hôn ngay trong đêm.

Tổ phụ phạt cha quỳ ba ngày ở từ đường, mắt mẹ thì sưng húp vì khóc nhưng cũng không thể ngăn cản được ta phải lấy một người nam nhân bất lực.

Đêm tân hôn.

Cố Thừa Trạch vén khăn che mặt ta, vẻ mặt ảm đạm: “Rốt cuộc là ta có lỗi với nàng.”

Vì câu nói có lỗi này của hắn, ta đã hiếu kính với cha mẹ chồng, bảo vệ đệ muội, Hầu phủ không đủ chi tiêu, ta lấy của hồi môn của mình ra nuôi cả Hầu phủ, thậm chí còn giúp hắn nuôi dạy con riêng của hắn, cuối cùng lại nhận được một chén rượu độc.

Bây giờ ta đã trở về, lần này không ai có thể chiếm được tiện nghi của ta nữa.

2

Ngày đứa con riêng vào phủ, lão phu nhân nắm tay ta tha thiết nói: “Như tỷ nhi, hai người thành thân bảy năm không có con, bây giờ lời ra tiếng vào bên ngoài rất khó nghe, ta muốn cho hai người nhận nuôi một đứa trẻ, cũng có thể chặn miệng thiên hạ.”

Ta cũng thành thật nhìn lão phu nhân khuyên nhủ: “Chẳng phải là hầu gia không thể sinh con sao? Tám năm trước, hầu gia từ biên quan trở về, mọi người đều biết rồi, bây giờ muốn chặn miệng thiên hạ, làm sao có thể?”

Mặt lão phu nhân đỏ bừng như gan heo, trước đây bà ta nhắc đến chuyện này, ta sợ tổn thương lòng tự trọng của hầu gia nên luôn không từ chối, bây giờ trực tiếp vạch trần tấm vải che xấu hổ của họ, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Kiếp trước, khi tên súc sinh đó cho ta uống rượu độc, lão phu nhân còn ở bên cạnh âm thầm nhắc nhở:

“Trước tiên hãy tìm chìa khóa kho riêng của nó, gả đến đây nhiều năm như vậy, của hồi môn vẫn luôn nắm chặt trong tay, ta đã nhiều lần bóng gió đòi lại nhưng nó vẫn không chịu đưa ra, thật là bất hiếu.”

Người một nhà này đều là những kẻ thối nát, từ giờ ta sẽ không nể nang họ nữa.

Thấy lão phu nhân bị ta làm cho nghẹn lời, lão hầu gia trực tiếp bày ra nhất gia chi chủ uy nghiêm.

“Viễn ca nhi bị thương nhưng đại phòng các ngươi không thể tuyệt tự, lát nữa ngươi hãy chọn một đứa trẻ hợp mắt trong số những đứa trẻ đủ tuổi của các nhánh bên nuôi bên mình.”

Ta giả vờ ngây ngốc.

“Là con dâu đích thân chọn sao?”

Lão hầu gia cũng không ngờ hôm nay ta lại khó đối phó như vậy, chỉ phất tay.

“Cho bọn trẻ vào trước đi.”

Có năm đứa trẻ cùng vào, rất rõ ràng là đứa con riêng đã được chải chuốt tử tế.

Nó da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, lúc hành lễ thì nghiêm chỉnh, lại thêm đôi mày đôi mắt rất giống Cố Thừa Trạch.

Chẳng trách kiếp trước ta vừa nhìn đã nhận định nó, lần này thì, chỉ cần chúng không vui, ta sẽ vui.

Ta đi đến bên đứa trẻ gầy gò thứ tư, hỏi nó trong nhà còn ai, tuy nó mặc đồ vải thô, người cũng gầy gò nhưng trả lời câu hỏi không hề luống cuống.

“Thưa phu nhân, trước đây trong nhà đều là tổ mẫu chăm sóc cho con, nửa năm trước tổ mẫu mất vì bệnh, giờ chỉ còn một mình con.”

Lão phu nhân thấy ta chỉ chú ý đến những đứa trẻ khác thì rất sốt ruột.

“Như tỷ nhi, đứa trẻ này không được, trong nhà không có người thân thích thì chứng tỏ đứa trẻ này khắc cha mẹ.”

Ta thầm chửi: Khắc cha mẹ mới tốt, tốt nhất là khắc chết hết cả Hầu phủ các ngươi mới tốt.

Ta giả vờ bất lực: “Thôi thôi, mấy đứa trẻ này ta cũng chỉ hợp mắt với đứa trẻ này thôi, nếu các người thấy không ổn thì cứ để họ đổi một nhóm trẻ khác đưa đến.”

Trong lòng ta cười thầm: Làm các ngươi sốt ruột mới tốt.

Cố Thừa Trạch ngồi không yên: “Phu nhân hà tất phải làm khó như vậy, ta thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, hay là chúng ta nhận nuôi nó đi, ta cả đời này không thể sinh con, nàng xem đứa trẻ này mày mắt có vài phần giống ta, có lẽ đây cũng là duyên phận của chúng ta, nàng thấy thế nào?”

Nghe hắn nói giống nhau, ta mới thấm thía kiếp trước mình đã mù mắt đến mức nào, sơ hở rõ ràng như vậy mà kiếp trước ta lại không nhìn ra.

Ta kéo đứa trẻ đen nhẻm gầy gò kia: “Ta vẫn thích nó, nếu các người thấy không hợp thì chúng ta đổi một nhóm trẻ khác.”

Trên mặt Cố Thừa Trạch vẫn là vẻ quân tử ôn hòa như trước nhưng nắm đấm siết chặt của hắn đã để lộ sự căng thẳng và không vui của hắn.

Cũng phải, trước đây chỉ cần hắn giả bộ đáng thương nhắc đến chuyện cả đời này không thể sinh con, ta liền phải đau lòng rất lâu, sao có thể phản bác lời hắn nói chứ.

Huống hồ hôm nay để đứa con riêng đi, ngày sau lại lấy cớ gì để đưa đứa trẻ này vào phủ?

Cuối cùng vẫn là lão hầu gia quyết định: “Xem ra hai đứa trẻ này đều có duyên với Hầu phủ chúng ta, hay là nhận nuôi cả hai.”

Lão phu nhân rất không vui nhưng lại sợ ta thật sự không nhận đứa nào, cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

03 Đứa trẻ đen nhẻm gầy gò kia tên là Cố Nguyên Huy, là con của một hộ gia đình không mấy nổi bật trong số các nhánh bên của Hầu phủ, chọn nó vào phủ cũng là vì thấy nó đen nhẻm gầy gò, muốn làm nổi bật sự đáng yêu của Cố Nguyên Nhược, ai ngờ ta lại để mắt đến nó, còn cướp luôn cả thân phận đích trưởng tử của Cố Nguyên Nhược.

Thực ra ta không có ấn tượng gì nhiều với đứa trẻ này, chọn nó cũng chỉ đơn giản là muốn chọc tức nhà họ Cố.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh những người khác trong nhà họ Cố vì nó mà như mắc xương cá trong cổ họng, ta liền thấy tâm trạng thoải mái, buổi tối ăn cơm còn ăn thêm được hai bát cơm lớn.

Cố Nguyên Huy đứa trẻ này cũng đáng thương, từ nhỏ đã không được gặp cha mẹ, trong nhà chỉ có một tổ mẫu đã già.

Tổ mẫu Nguyên Huy hồi trẻ là nữ quan trong cung nên việc dạy dỗ Nguyên Huy rất nghiêm khắc, đi đứng nằm ngồi đều được huấn luyện nghiêm ngặt.

Những đứa trẻ nhà khác nô đùa ngoài ngõ thì nó phải học lễ nghi; những đứa trẻ khác cùng nhau chơi đá cầu thì nó phải học Tam tự kinh.

Tổ mẫu nó học thức có hạn nhưng việc dạy dỗ nó thì không hề lơ là.

Lúc tổ mẫu mất, ngoài một căn nhà dột nát, một chiếc trâm cài thì không để lại cho nó thứ gì khác nên tiểu Nguyên Huy đã trải qua nửa năm trời ăn bữa nay lo bữa mai, là một đứa trẻ có tính cách kiên cường.

Lão phu nhân làm chủ, đưa cả hai đứa trẻ đến ở trong viện của ta, ta vui vẻ đồng ý.

Hàng ngày ta đều sắp xếp cho chúng ăn uống thanh đạm đạm bạc, Nguyên Huy không bao giờ kén chọn, còn Nguyên Nhược thì sau khi ăn theo mấy ngày liền không chịu được nữa: “Ta phải mách với cha và tổ mẫu, bà ngược đãi ta không cho ta ăn đồ ngon.”

Trong lòng ta cười lạnh, đứa con trai mới giả vờ ngoan ngoãn được mấy ngày đã không chịu được rồi sao?

Nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hiền từ, khổ tâm khuyên bảo: “Nhược ca nhi, ta nghe Tam thúc công trong tộc đưa các con vào phủ nói, hồi nhỏ các con nhà nghèo, ăn bữa nay lo bữa mai, dạ dày đều đói đến hỏng mất rồi nên ta mới sắp xếp cho con ăn những thức ăn thanh đạm dễ tiêu, trước tiên phải điều dưỡng dạ dày cho các con.”

Từ nhỏ nó đã được cưng chiều, trong lòng chỉ nghĩ vào phủ là hưởng phúc, sao có thể ăn được những thức ăn mà trước đây nó còn chẳng thèm nhìn tới.

Nó khóc lóc om sòm: “Bà là người đàn bà xấu xa, tổ mẫu nói sau này cả Hầu phủ đều là của ta, bà thế mà dám cho ta ăn những thứ mà ngay cả chó cũng không ăn.”

Ta lập tức nghiêm mặt: “Hạ Chí, lấy roi mây ra đây.”

Ta nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Nguyên Nhược: “Con có biết lỗi không?”

Nguyên Nhược rõ ràng là sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố ngẩng cao cổ không chịu phục: “Ta không có lỗi, bà chính là người đàn bà xấu xa, người đàn bà xấu xa, người đàn bà xấu xa. Ta không tin bà dám đánh ta, tổ mẫu nói sau này ta lớn lên mới là chủ nhân thực sự của Hầu phủ, bây giờ bà dám đánh ta, đợi ta lớn lên sẽ ném bà ra ngoài cho chó ăn.”

Đứa trẻ đó nhìn ta đầy thách thức.

“Chát chát chát!”

Tiếng roi mây quất vào da thịt cùng với tiếng khóc thét như quỷ khóc của Nguyên Nhược, ta nghe trong tai như bản nhạc du dương nhất trên đời.

Mười roi mây quất xuống, lòng bàn tay Nguyên Nhược sưng vù lên.

Những nha hoàn mà lão phu nhân cài cắm trong viện đã sớm lén đi mách rồi, ta đoán lão phu nhân sắp đến, liền giả bộ đau lòng nâng tay Nguyên Nhược lên bôi thuốc cho nó.

Cố Nguyên Nhược tức giận đạp loạn lên, ta giả vờ bị đạp trúng, nhân cơ hội ngã ngồi xuống đất.

Khi trong phòng đang hỗn loạn, lão phu nhân đi vào, ta lập tức khóc lóc kể lể:

“Mẫu thân, đứa trẻ này và con chắc là xung khắc, con tốt bụng chuẩn bị đồ ăn cho nó mà nó chê bai. Nó hỗn láo bất hiếu, con dạy dỗ nó, nó không phục còn đánh đá con. Người ta nói ba tuổi nhìn cả đời, con không dám nuôi đứa trẻ như vậy.”

Lão phu nhân vốn tức giận đến đây để hỏi tội, ai ngờ lại bị đổ oan. Bà chỉ đành kéo tay Nguyên Nhược, cẩn thận xoa xoa, rồi nghiêm mặt nói với ta:

“Như tỷ nhi, con cũng đã ngoài hai mươi rồi, sao lại chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy? Bản thân đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, con cho nó ăn những thứ gì? Đứa trẻ không hiểu chuyện, khuyên bảo vài câu là được rồi, con cần gì phải động tay? Con xem con đánh cho tay Nhược ca nhi đến thế này.”

Ta tỏ vẻ hối lỗi nhưng vẫn cố chấp: “Mẫu thân dạy phải, hôm nay là con nóng nảy. Nhưng đứa trẻ này thực sự xung khắc với con, nhân nó chưa vào gia phả, chúng ta mau chóng đưa nó về đi, chọn một đứa khác vừa mắt cũng được.”

Nguyên Nhược nghe ta lại muốn đuổi nó đi, thêm vào đó có lão phu nhân chống lưng, liền xông về phía ta: “Bà là người đàn bà xấu xa, Hầu phủ vốn là nhà của ta, người nên bị đuổi đi là bà mới đúng.”

Ta thuận thế ngã ra đất, giả vờ ngất đi.

Tin tức đứa trẻ được Hầu phủ nhận nuôi chưa đầy mười ngày đã chọc tức chủ mẫu Hầu phủ đến ngất đi như một cơn gió thổi khắp kinh thành, chuyện Cố Thừa Trạch không thể làm tròn bổn phận của người chồng một lần nữa bị mọi người đồn thổi rầm rộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.