Kiếp Này Không Còn Khờ Dại

Chương 2


4

Ta nằm trên giường bệnh nửa tháng, trong thời gian đó, ngoài Nguyên Huy mỗi ngày bưng thuốc, sáng tối thăm hỏi, Hầu phủ như quên mất ta, tên sói con Cố Nguyên Nhược cũng bị lão phu nhân chuyển đến viện của bà ta.

Hạ Chí báo rằng còn hai ngày nữa là đến ngày phủ quyết toán nợ bên ngoài và phát tiền lương tháng. Ta bảo nàng lại gần, Hạ Chí do dự hỏi: “Phu nhân, như vậy được không?”

Ta nhìn nàng, ra hiệu nàng yên tâm.

Quả nhiên, ngày hôm sau khi phát tiền lương, Cố Thừa Trạch đến viện của ta, hỏi han ân cần, tự trách mình bận việc công nên lơ là với ta.

Ta hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn gật đầu theo lời hắn: “Đúng vậy, việc công bận rộn như vậy, mười ngày nửa tháng không về nhà được, thực sự vất vả cho Hầu gia. Người ngoài đều ngưỡng mộ chức biên tu nhàn hạ của Hầu gia nhưng ai hiểu được nỗi vất vả của chàng.”

Khuôn mặt hắn thoáng cứng lại, ta cảm nhận được niềm vui khi mắng người mà không cần chửi bậy.

Ai mà không biết chức biên tu lục phẩm của hắn chỉ là chức hư hàm mà bệ hạ ban cho vì thương hắn bị thương trên chiến trường, có hắn hay không cũng như nhau.

Cố Thừa Trạch vòng vo một hồi rồi hỏi: “Phòng sổ sách nói tháng này tiền cung phụng cho ân nhân cứu mạng ở thành tây vẫn chưa được đưa đến, là vì sao? Họ nói là do nha hoàn Hạ Chí bên cạnh nàng dặn dò.”

Đến rồi, mỗi lần hắn muốn đạt được mục đích gì đó, đều giả vờ quan tâm chăm sóc ta trước, sau đó giả vờ vô tình đưa ra ý kiến của mình, ta cảm kích sự ân cần của hắn nên luôn cố gắng hết sức.

Lần này thì mưu đồ nhỏ nhoi của hắn sẽ không thành công đâu.

Ta lo lắng cau mày, nắm tay chàng có chút tủi thân: “Hầu gia, ân nhân đó từ khi ta gả vào đây đã chu cấp năm trăm lượng bạc mỗi tháng, với gia đình bình thường thì năm trăm lượng bạc đủ để họ ăn tiêu cả đời không lo rồi, cho dù ân nhân đó có ơn với chàng thì chúng ta chu cấp nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.”

Cố Thừa Trạch tựa hồ đang diễn kịch Tứ Xuyên, vừa rồi còn ôn nhu ân cần khen ta, vừa nghe ta không định chu cấp tiền bạc nữa, liền chỉ vào mũi ta mà mắng: “Ta còn tưởng nàng là khuê tú thư hương, ôn nhu hiểu lễ, vậy mà ngay cả tiền chu cấp cho ân nhân cứu mạng của ta cũng muốn tiết kiệm, nàng không sợ sau này bị người ta chỉ trích Hầu phủ chúng ta vong ân phụ nghĩa sao?”

Ta không giận cũng không bực, dùng khăn thấm nước gừng chà xát mắt, nước mắt rơi lã chã, quay đầu giả vờ tủi thân vô cùng: “Thiếp cũng biết ân nhân đó có ơn lớn với Hầu phủ nhưng giờ Hầu phủ không đủ chi tiêu, phòng sổ sách thực sự không lấy ra được tiền. Tháng trước Lão Hầu gia đã mua một bản sách quý giá một nghìn tám trăm lượng ở Trân Phẩm Trai, hôm kia chưởng quầy Trân Phẩm Trai đến đòi nợ, đến giờ vẫn còn nợ tiền.”

Cố Thừa Trạch thấy ta khóc cũng có chút ngượng ngùng, giọng hắn dịu lại: “Trước đây phụ thân cũng thường mua sách quý và tranh chữ, thậm chí mỗi tháng quần áo trang sức của nương tử và muội muội cũng là một khoản chi lớn, Hầu phủ chúng ta cũng không đến nỗi không lấy ra được số tiền này.”

Mặc dù giọng điệu không còn nghiêm khắc như trước nhưng lời nói vẫn chất vấn ta không biết quản gia.

Ta mắt đỏ hoe nhìn hắn, tủi thân đến nỗi không nói nên lời.

Hạ Chí quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh: “Đó đều là phu nhân lấy tiền của hồi môn của mình để bù vào, nếu không thì đã không trụ được lâu rồi. Tháng trước phu nhân về nhà mẹ đẻ, bà ấy liền phát hiện áo khoác trên người phu nhân vẫn là quần áo cũ ba năm trước, liền nghi ngờ, mặc dù phu nhân đã qua loa cho qua chuyện nhưng lại sợ bà ấy phát hiện ra chuyện phu nhân vẫn dùng tiền hồi môn nuôi Hầu phủ, sợ đến lúc đó Hầu gia mất mặt nên mới không tiếp tục bù vào.”

Cố Thừa Trạch sao có thể không biết là ta vẫn dùng tiền hồi môn của mình để nuôi Hầu phủ nhưng trước đây ta nể mặt hắn nên không nói, hắn cũng vui vẻ giả vờ ngốc, giờ Hạ Chí đã lột bỏ lớp vải che xấu hổ này.

Mặt Cố Thừa Trạch đỏ bừng, cũng không còn vẻ thoát tục như trước, hắn giả vờ ngạc nhiên: “Sao phu nhân không nói sớm? Việc vặt trong phủ chúng ta nhiều, thực sự vất vả cho phu nhân rồi.”

Một câu vất vả, một câu áy náy nhưng không nhắc đến chuyện trả lại tiền cho ta, vẫn muốn tiếp tục lừa ta để ta tự nguyện bỏ tiền ra.

Ta nhớ lại kiếp trước, khi đứa trẻ đó ép ta uống rượu độc, hắn thì đỡ một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, đắc ý nói: “Đây mới là mẫu thân của ta, thoát tục như tiên, không giống như bà, mở miệng ra là tục tằn, suốt ngày chỉ biết đến cửa hàng.”

Đúng vậy, người phụ nữ đó rõ ràng bằng tuổi ta nhưng trông lại hồng hào, dáng người mảnh mai như thiếu nữ mười tám đôi mươi, còn ta thì lo lắng cho Hầu phủ, lo cho việc học của Nguyên Nhược, mới ba mươi tám tuổi mà tóc đã bạc trắng.

Không lo lắng, không bỏ công sức, ngày ngày họ chỉ biết thơ từ văn vẻ, năm tháng bình yên nhưng chỉ có một mình ta gánh vác cả Hầu phủ, dựa vào đâu? Đạo lý đời này bất công biết bao, họ dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy, dựa vào đâu?

Ta tức giận lắm, nhìn khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Cố Thừa Trạch, ta hận không thể đâm thủng nó: “Nếu Hầu gia cảm thấy bị người ta biết chuyện động đến của hồi môn của thê tử cũng không sao thì ta sẽ sắp xếp cho Hạ Chí đưa bạc đến phòng sổ sách.”

Mặt Cố Thừa Trạch méo mó, không thể tin nổi: “Chỉ là một đống vàng bạc, không ngờ nàng lại coi trọng đến vậy, chẳng lẽ trong lòng nàng mạng sống của ta còn không bằng mấy trăm lượng bạc?”

Nghe xem, người ta nói có sai không?

Ta muốn xem thử nếu không có những thứ vàng bạc này của ta, Hầu phủ của các ngươi không biết kinh doanh, không biết sản xuất nhưng lại phung phí xa hoa thì còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Ta cũng lạnh lùng sắc mặt: “Mạng sống của Hầu gia đương nhiên là ngàn vàng vạn lượng cũng không bằng nhưng ân nhân cứu mạng của chàng thì chàng tự đi báo đáp, chưa từng nghe nói đến đạo lý dùng tiền hồi môn của thê tử để báo đáp.”

“Không thể lý giải!”

Cố Thừa Trạch tức giận tát ta một cái, giật cửa bỏ đi.

05

Đại muội muội Cố Thanh Hoan biết ta bị đánh, bề ngoài thì đến thăm ta nhưng lời nói ra toàn là chế giễu.

“Đại tẩu, không phải ta bênh vực ca ca ta nhưng nam nhân là phải dỗ dành, tẩu cứng nhắc như vậy, huynh ấy nổi nóng tất nhiên sẽ đánh tẩu. Theo ta thì chúng ta làm nữ nhân phải tam tòng tứ đức, sao có thể chống đối với phu quân được? Chỉ cần tẩu làm đủ tốt rồi, nam nhân sao lại đánh tẩu? Đại tẩu phải tự tìm nguyên nhân ở bản thân mình.”

Ta nghiêm túc phụ họa: “Đại muội muội nói đúng, ta nhất định sẽ tự kiểm điểm.”

Nàng rất coi thường ta nhưng lại trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm của ta. Mỗi lần nàng ta đến, Hạ Chí đều hầu hạ gần bên, thực sự là cô nương này thích lấy trộm đồ.

Hạ Chí âm dương quái khí: “Phu nhân, lần trước trong phủ sắm quần áo mới, không biết vì sao vẫn chưa đưa đến cho người và Nguyên Huy thiếu gia, trước đây người sắm sửa gì cũng đều chuẩn bị cho mọi người, sao giờ không phải dùng tiền của phu nhân nữa thì khí phách vung tiền như nước cũng không còn, sự hào phóng chu toàn cũng không còn? Đại tiểu thư đến tiệm trang sức nhất định đã chọn trâm cài và trang sức cho chúng ta rồi chứ, không cần đặt trên bàn trang điểm, hãy lấy ra cho mọi người cùng xem đi.”

Cố Thanh Hoan bị chặn họng, ngượng ngùng rời khỏi bàn trang điểm, vội vàng cáo lui với ta: “Đại tẩu, đồ trang sức ta chọn cho người vẫn đang làm, đợi làm xong ta sẽ đưa cho người, mẫu thân còn có việc, ta đi trước.”

Sau khi váy của nàng ta biến mất khỏi sân, Hạ Chí tức giận nói: “Đợi làm xong ta sẽ đưa cho người, câu nói này của đại tiểu thư, phu nhân đã nghe bao nhiêu năm rồi, sao người còn thân thiết với nàng ta như vậy?”

Ta xoa xoa búi tóc của nàng trêu chọc: “Còn nói nữa? Vừa rồi ngươi dập đầu ba cái thật mạnh làm gì? Không phải đã nói là diễn kịch sao? Ngươi không có não à?”

Hạ Chí ủy khuất: “Diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn chứ, ôi chao tiểu thư, người không nói thì ta còn không thấy, giờ ta thấy đầu hơi đau rồi.”

Được rồi, đồ ngốc này.

Còn về cái đồ lang tâm cẩu phế Cố Thanh Hoan kia, ta nheo mắt lại, kiếp trước nàng ta để mắt tới tân khoa Trạng nguyên lang, ta điều tra được biết Trạng nguyên lang kia là một tên nghiện bạo hành gia đình, ở quê nhà đã từng ra tay đánh chết vợ cả.

Lúc đó ta thương nàng ta, sợ nàng ta gả đi sẽ phải chịu khổ nên nhất quyết ngăn cản nàng ta và Trạng nguyên lang, kết quả nàng ta hận ta, cho rằng ta đã ngăn cản mối nhân duyên tốt đẹp của nàng ta.

Lần này ta sẽ không can thiệp vào mối nhân duyên tốt đẹp của nàng ta nữa, hãy xem xem sau khi nàng ta gả cho Trạng nguyên lang mà nàng ta ngày đêm mong nhớ thì có được như ý hay không.

Lại trốn trong viện tĩnh dưỡng mấy ngày, Phúc ma ma của Từ An viện đến mời, nói là lão phu nhân lo lắng cho thân thể ta, muốn ta qua gặp, ta khách sáo tiễn bà ta đi.

Hạ Chí bĩu môi thật cao: “Lão phu nhân lần nào cũng như vậy, miệng thì nói thương tiểu thư biết bao nhưng tiểu thư ốm lâu như vậy cũng không thấy bà ta đến thăm, có việc tìm tiểu thư thì lại phái một bà ma ma đến, nếu thật sự quan tâm tiểu thư thì không thể đích thân đến thăm sao?”

Ta véo nhẹ má nàng, kiếp trước cũng là nàng khuyên ta nhưng lúc đó không hiểu ta bị gì mà lời nàng nói ta đều không nghe lọt, nếu không cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thảm hại như vậy.

Tiểu Nguyên Huy trong viện đang cùng sư phụ luyện tập đứng tấn, nó vẫn luôn rất chăm chỉ và nỗ lực, đứng tấn không kêu khổ, không có sư phụ, tự mình luyện chữ cũng không than phiền.

So với Nguyên Nhược kiếp trước, loại hàng chỉ có chút thông minh nhưng lại lười biếng thì tiểu Nguyên Huy mới là đứa con trong mơ của ta, chỉ có quỷ mới biết để bồi dưỡng một đứa trẻ lười biếng thành Trạng nguyên lang, ta đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt và nỗ lực, kết quả thì sao.

Lão phu nhân gặp ta liền đau lòng như cắt ruột cắt gan nhưng lại cách xa ta tám trượng, sợ ta truyền bệnh cho bà ta.

Ta cố ý đến gần bà ta, mượn cớ xoa bóp vai cho bà ta mà gần như áp sát vào người bà ta, bà ta cứng đờ người, nếu không phải có việc cầu xin ta thì đã đuổi ta đi từ lâu, nhìn thấy bà ta ăn quả đắng vẫn là chuyện khiến ta vui nhất trong cuộc sống ở Hầu phủ.

Quả nhiên ta còn chưa chọc tức bà ta được bao lâu, bà ta đã vẫy tay: “Như tỷ nhi mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, con ốm lâu như vậy rồi thì đừng mệt mỏi nữa.”

Ta đưa mắt ra hiệu cho Hạ Chí, Hạ Chí vội vàng bê một cái ghế đẩu đặt bên cạnh lão phu nhân, ta ngồi xuống nắm tay lão phu nhân, nhìn bà ta với vẻ mặt kính trọng, sau khi thực hiện xong nghi thức lấy khăn gừng chà mắt, ta cảm động đến rơi nước mắt:

“Vẫn là mẫu thân thương con.”

Lão phu nhân nghiêng người hết lần này đến lần khác, hận không thể cách ta thật xa, bà ta không vui thì ta rất vui, hận không thể bảo Hạ Chí hâm cho ta một bình rượu để uống, thật là khoái trá.

Cuối cùng lão phu nhân mới vào chủ đề chính: “Đại muội muội của con đã đến tuổi nghị thân nhưng ta ngày ngày ở trong phủ giao du với người khác cũng ít, thêm nữa phụ thân con cũng muốn Thanh tỷ nhi gả vào dòng dõi thanh lưu, không biết bên con có người nào thích hợp để tiến cử không?”

Ta vẫn nói với lão phu nhân về những người ta đã tìm hiểu ở kiếp trước, chỉ thấy ánh mắt lão phu nhân sáng rực lên từng cái một, đủ thấy những chàng trai này đều rất xuất sắc và cũng xứng đáng với Cố Thanh Hoan. Nhưng ta nghĩ, đại muội muội hẳn là sẽ không vừa mắt, dù sao thì hiện tại nàng ta đã trót yêu Trạng nguyên lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.