16,
“Ngoan, nhân lúc th uốc còn nóng, uống đi.”
Ta ngồi trên giường, cau mày nhìn bát thuốc đen xì.
“Dựa theo kịch bản trong thoại bản, có lẽ đây là thuốc s ả y t h a i.” Ta nói đùa.
Nhị Ngưu đặt tay lên bụng ta, mỉm cười, vô tội nói, “Ta không nỡ, trong này chính là bảo bối của ta đó.”
“Nói thật, chàng không muốn trở về sao?”
“Chức vụ hình bộ thượng thư lớn như vậy, đầy phú đầy quý, còn có cả vị hôn thê xinh đẹp…”
Hắn xoa bụng ta, cúi đầu vào cổ ta hôn hôn, nhẹ nhàng nói, “Không muốn.”
“Ta không tin, thời gian trước chàng suốt ngày bay nhảy bên ngoài, còn thu xếp cả hành lý sẵn trong tủ.”
“Lúc đó khác, bây giờ khác, vả lại, cái trong tủ quần áo không phải hành lý, sau này sẽ nói cho nàng biết.”
Ta đập vào tay hắn, “Đừng có sờ, bây giờ nó chỉ bé bằng hạt đậu, sờ cũng không có mọc hoa đâu.”
Ta nói tiếp, “Mặc dù bây giờ chàng suy nghĩ như vậy, nhưng đến khi nhớ lại, chàng sẽ thương xót vị hôn thê bé bỏng của chàng, đến lúc đó, chàng lại muốn g i ế t ta thì sao?”
Hắn thu tay lại, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối sẽ không, nếu có ngày đó, ta sẽ t ự k ế t l i ễ u bản thân mình trước, xuống dò đường cho nàng.”
Cả người ta cứng đờ, cổ họng nghẹn lại, giả vờ nói đùa, “Thà tin lợn nái biết trèo cây còn hơn tin lời đàn ông.”
17,
Đêm đó, ta nằm ngủ trong vòng tay của Nhị Ngưu, đến nửa đêm, ngọn lửa cháy rực sáng ả trời, làn khói dày đặc xộc thẳng vào mũi ta.
Nhị Ngưu gọi ta dậy, lấy một chiếc khăn ướt để bịt mũi, đưa ta ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, có vài người áo đen cầm d.a.o tiến về phía chúng ta.
Nhị Ngưu vừa bảo vệ ta, vừa đ ánh nhau với đám người áo đ en, không ngờ thân thủ của hắn lại tốt như vậy.
Ngọn lửa kêu tanh tách, cháy càng lúc càng lớn, khói cũng càng lúc càng dày đặc.
Một tên áo đen chạy vọt về phía ta.
Ta nhặt con d.a.o rơi trên đất, khẽ cắn môi, tưởng tượng như đang mổ heo, dùng vài đường cơ bản giải quyết đối phương.
Mục tiêu của những người này là ta.
Mẹ nó, không cần nghĩ cũng biết là do con ả trà sen vàng sáng nay.
Nhị Ngưu thấy những người áo đen này không dám đả thương mình, hắn nhanh chóng hạ gục bọn chúng rồi chạy về phía ta.
Trong chớp mắt, tất cả những kẻ áo đen đã ngã xuống đất.
Cả người dính m á u, hắn quay về nhìn ta cười cười.
Cười cái con khỉ! Lúc nào rồi còn cười! Lại còn cười dọa người như thế, lỡ dọa bé con thì phải làm sao!
Ta tức giận mắng thầm trong lòng, đi đến bên cạnh hắn.
Hắn nhắm mắt lại, cả người không còn sức, ngã vào trong lòng ta.
Ta ôm chặt hắn, có thì gì đó dính dính, ấm ấm trên tay ta…
Hắn bị c h é m một d.a.o ở lưng, đau đến mức ngất đi.
Ta cố gắng dùng sức đỡ hắn xuống lầu một.
Lửa cháy lớn khiến mấy cây cột trụ trong nhà trọ dần đổ sập.
Nhân cơ hội này, ta đẩy hắn ra ngoài rồi ngã xuống đất, miệng và mũi đau rát vì đám khói dày đặc.
Ta tham lam nhìn gương mặt hắn qua đám cháy.
Lẩm bẩm nói, “Một người giỏi giang như chàng, sao lại phải ở đây cùng ta chứ, kiến công lập nghiệp mới là việc chàng nên làm.”
“Cuộc gặp mặt của chúng ta vốn dĩ đã là sai lầm, chàng đi tìm người mình thích đi.”
18,
Lâm Tịch vội vã chạy tới, thấy Đỗ Nhược Khanh nằm dưới đất, trên người vẫn còn hơi thở, ả ta nhanh chóng đỡ hắn dậy.
Đứng lên, ả ta nhìn về phía ta cười nhạo, chế giễu ta không biết tự lượng sức mình.
Ta nhìn thẳng vào ả ta, cười khẩy.
Ta đã đoán trước việc nàng ta cho người canh giữ phía ngoài nhà trọ, nếu hôm nay ta không c h ế t trong đám cháy này, ra ngoài ta cũng sẽ bị ả ta g i ế t c h ế t.
Ta tháo chiếc trâm cài tóc xuống rồi vứt xuống đất.
Đây là món quà đầu tiên hắn tặng ta, ta chẳng nỡ chút nào!
Ta bước vào đám cháy dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Tịch.
Ả ta tưởng ta sẽ cầu cứu, quỳ xuống xin ả tha cho ta một mạng, ha, mơ đi, Mạnh Kiều Kiều ta dù có c h ế t cũng sẽ ưỡn n.g.ự.c thẳng tắp.
19,
Hơn nữa, ta sẽ không c h ế t.
May mà ta tính tình phong lưu, mỗi lần đến Tần Tuyên Các đều sẽ nghỉ ngơi ở đây, dần dần trở thành huynh đệ tốt với chủ cửa hàng, cho nên ta sẽ biết được những đường đi bí mật mà người ngoài không biết.
Khi nhìn thấy ngọn lửa kia, ta đã biết được mục đích của Lâm Tịch.
Sau khi tỉnh lại, Đỗ Nhược Khanh sẽ quay lại tìm người, ta để lại cây trâm cài tóc ở nhà trọ, đến khi hắn phát hiện, sẽ hiểu lầm ta đã c h ế t trong đám cháy.
Nếu Đỗ Nhược Khanh vĩnh viễn không khôi phục ký ức, cả đời này hắn và Lâm Tịch cũng sẽ không có cơ hội.
Nếu hắn khôi phục ký ức, giữa hai người họ cũng sẽ tồn tại một khoảng cách, bởi vì Lâm Tịch đã hại c h ế t đứa con đầu lòng của hắn.
Ta vốn dĩ không phải người tốt.
Ả ta chiếm thân phận của ta, tìm người g i ế t ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
20,
Nửa đêm, trên đường vắng tanh, một con ma cũng không nhìn thấy.
Đi mãi, đi mới mới đến Hương Sách Uyển, gõ cửa rất lâu mới có người đáp lại, “Nửa đêm canh ba ai đến vậy?”
Lâm Thanh Mộc mở cửa, nhìn thấy ta thì ngạc nhiên há hốc mồm, “Sao lại thành ra thế này??”
“Nói ra rất dài dòng.”
Hắn kéo ta vào trong, chốt cửa lại, nghi hoặc nhìn ta, “Có phải muội đi Tần Tuyên Các rồi không đủ tiền trả, bị người ta đuổi về đúng không?”
Ta biết bộ dáng bây giờ của mình rất khiến người ta nghi ngờ, chỉ bật cười rồi nói, “Ta đói quá, có gì ăn không?”
“Trong nhà chỉ còn mấy cái bánh ngô này thôi, ăn tạm trước đi, mai ta ra chợ mua cái khác cho muội ăn.”
Ta cắn miếng bánh ngô khô cứng, ho khan hai tiếng, “Đen thật, ta bị tr ộm mất túi tiền nên mới thành ra thế này.”
Thấy ta tự nhiên, không có chút chột dạ nào, hắn thở dài, “Muội ấy à! Nếu không phải vì muội suốt ngày chạy đến Tần Tuyên Các thì làm sao lại thành ra thế này chứ!”
“Trên đầu chữ sắc có con dao, muội phải ăn chút trái đắng mới nên người được.”
“Đêm nay cứ ở đây, ta đi dọn phòng cho muội.”
Ta gật gật đầu.
Lâm Thanh Mộc cũng gần như là thanh mai trúc mã của ta, căn nhà cha ta mua chính là nhà cũ của Lâm Thanh Mộc.
Từ nhỏ ta và hắn đã cùng nhau trèo cây bắt chim, xuống sông bắt cá.
Ta trở nên đanh đá như bây giờ, một phần cũng là nhờ sự cống hiến của hắn.
Hắn ở cùng với mẹ, cha ta thấy họ đáng thương nên giúp đỡ họ rất nhiều.
Đương nhiên cha ta sẽ không bỏ qua con thỏ gần hang này rồi, Lâm Thanh Mộc chính là đối tượng đầu tiên trong phi vụ đầu tư vào con rể của cha ta.
Chỉ tiếc là ba năm trước bà ấy đã qua đời, Lâm Thanh Mộc chuyển đến Tuyên Thành dạy học, vừa dạy học vừa chuẩn bị cho kỳ thi.
21,
Đêm đó, ta ngủ không yên, những giấc mơ đứt quãng liên tục, bên tai như có âm thanh gì đó. Hôm sau thức dậy, hai mắt ta đen xì, cả người ủ rũ.
“Bánh bao muội thích nè, mới ra lò.”
“Muội có biết khi ta đi mua bánh bao nghe được tin tức gì không? Một vị đại quan mới tới Tuyên Thành, họ Đỗ thì phải, là hình bộ thượng thư đó.”
Ta suýt nữa sặc c h ế t.
Lâm Thanh Mộc ghét bỏ nhìn ta, “Cứ ăn từ từ, không ai tranh với muội.”
Sau dó lại nói tiếp, “Nghe nói người đó tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, có trăm cách t r a t ấ n phạm nhân, phàm là người dưới tay hắn, không ai dám không khai ra sự thật.”
“Hình như hắn đang tìm người, không biết ai mà đen đủi như vậy, người bị hắn để mắt đến không phải là tới số rồi sao.”
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lạnh hết cả sống lưng, không lẽ hắn phát hiện ra ta rồi?
Ăn xong, ta quyết tâm chạy thật nhanh, ta mượn Lâm Thanh Mộc mấy lượng bạc, chuẩn bị chạy trốn khỏi nơi thị phi này.
Ta mượn Lâm Thanh Mộc bộ quần áo, dùng tro bếp bôi đen mặt, đi thật nhanh về phía cổng thành.
Tuy nói trong thành có nhiều binh sĩ tuần tra, nhưng ở cổng thành lại rất lỏng lẻo.
Sau khi ta ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của người quản thành, cổng mở ra, “Đi đi.”
Ta vui mừng chạy như bay đến cổng thành, đột nhiên một tiếng hét to từ phía sau truyền đến, “Đóng cổng thành lại, hôm nay không cho bất cứ ai ra vào thành.”