KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 7


22,

Một cơn gió mạnh thổi qua, trước mắt ta hiện lên hình ảnh nam nhân mặc bộ đồ màu trắng, đầu đội mũ quan, gương mặt tinh xảo không có chút cảm xúc nào, vừa cao quý vừa lạnh lùng.

 

Khi nhìn thấy gương mặt của Đỗ Nhược Khanh, ta lập tức cúi đầu xuống, nhìn đi chỗ khác, trong lầm thầm cầu nguyện, “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…”

 

Sao ta hôm nay ta lại cảm thấy hắn rất xa lạ nhỉ, khác hẳn với trước đây.

 

Còn nữa, sao hắn biết ta chưa c  h  ế  t.

 

Vó ngựa dừng lại trước mặt ta, Đỗ Nhược Khanh ngồi trên lưng ngựa, khí thế bức người, “Ngẩng đầu lên.”

 

“Hi! Đã lâu không gặp.” Ta ngẩng đầu lên, chột dạ nói.

 

Hai mắt hắn đỏ ửng lên, gằn từng chữ, “Được, lắm, đã, lâu, không, gặp, Kiều, Kiều.”

 

Hắn túm ta lên ngựa, cổ tay như bị kìm kẹp, rất đau.

 

Ngựa phi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi nhà.

 

Đỗ Nhược Khanh kéo ta vào phòng, không thương tiếc mà ném ta xuống giường.

 

Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người ta.

 

Ta chột dạ, không dám nhìn hắn.

 

“Trâm càu tóc, mật đạo, Hương Sách Uyển, Kiều Kiều thật là thông minh nha!” Hắn cười lạnh, giọng nói khàn khàn, “Nàng không chỉ lừa được Lâm Tịch mà còn lừa được cả ta.”

 

Ta co rúm người lại, “Chàng, chàng, chàng… đừng như vậy, ta rất sợ.”

 

“Sợ? Nàng còn biết sợ?” Hắn ép ta nằm xuống, chậm rãi ghé sát vào người ta.

 

“Chàng như này ai không sợ chứ!” Ta mếu máo nhìn hắn.

 

Ta thăm dò hỏi, “Chàng khôi phục trí nhớ rồi à?”

 

“Nàng muốn ta mãi không nhớ lại?”

 

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, dù là trường hợp nào ta đều sẽ không có kết quả tốt.

 

Ta ôm cổ hắn, mềm mềm nói, “Đừng giận nữa được không?”

 

“Đêm qua sau khi đưa chàng ra ngoài, lửa càng lúc càng lớn, ta cũng không ra được, hơn nữa, nếu ta ra ngoài Lâm Tịch cũng sẽ không bỏ qua cho ta.”

 

“Huống chi, hai người còn có mấy chục năm tình cảm, đợi đến khi chàng khôi phục ký ức, chàng sẽ bỏ rơi ta, vậy thì ta rời đi sớm không phải tốt hơn sao?”

 

Đỗ Nhược Khanh bớt giận không ít, cúi đầu xuống cổ ta hít hà.

 

Lúc sau, cả người hắn mới buông lỏng, “Ai nói ta sẽ bỏ rơi nàng, chẳng phải nàng bỏ ta trước sao!?”

 

“Chàng thật sự nhớ lại hết rồi?” Ta giật mình.

 

Sao không giống trong tưởng tượng của ta nhỉ!

 

Hắn sờ bụng ta, “Nó có b ắ t n ạ t nàng không?”

 

“Không có.” Ta ăn ngay nói thật.

 

23,

Sau đấy, ta nhờ Đỗ Nhược Khanh đưa ta đến gặp nhũ mẫu của Lâm Tịch.

 

“Bà không nhận ra ta thật à?”

 

Nhũ mẫu ch ửi thề, “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

 

Ta bật cười thành tiếng, “Ta là hồ ly tinh, vậy thì Lâm Tịch là con hàng gì? Chẳng qua cũng chỉ là thứ ăn cắp thân phận của người khác thôi.”

 

“Bà quên rồi à? Ta chính là đứa nhỏ năm đó bị bà ném đi đấy.”

 

“Ngươi nói bậy, Tịch Nhi là đích nữ Lâm phủ.” Bà ta giật mình, chuyện năm đó bà ta làm rất cẩn thận, tại sao lại bị người khác phát hiện!

 

Đỗ Nhược Khanh đau lòng ôm lấy ta, hắn khiếp sợ, nếu như cha ta không nhặt được ta, vậy thì đời này chúng ta sẽ không gặp được nhau.

 

Việc chứng minh Lâm Tịch giả làm đích nữ Lâm gia khó như lên trời, nhưng Đỗ Nhược Khanh đứng ra giúp ta, không hề nương tay chút nào.

 

Ta trêu chọc hắn không niệm tình cũ.

 

Kết quả bị hắn đè lên giường sờ nắn một phen.

 

Trước khi khôi phục trí nhớ suốt ngày làm loạn, sau khi khôi phục trí nhớ thì càng quá đáng hơn.

 

Cuối cùng, ta cũng không nhận người thân, bởi vì Lâm gia vừa muốn nhận lại con gái ruột, nhưng cũng không muốn từ bỏ Lâm Tịch.

 

Tuy nhiên, dưới sự truyền bá của hình bộ thượng thư, thanh danh của Lâm Tịch cũng chẳng còn gì tốt đẹp.

 

24,

Sau khi thành thân, ta sinh n on một bé trai.

 

Ngày đó, ta khó sinh, dọa hình bộ thượng thư mặt đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩn, “Không sinh nữa, từ giờ không sinh nữa.”

 

Ta bất đắc dĩ cười nói, “Chàng nhịn được sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.