25, – Ngoại truyện Đỗ Nhược Khanh.
Ta mất trí nhớ, một cô nương tên Mạnh Kiều Kiều nói với ta rằng ta lên Lương Nhị Ngưu.
Cái tên này tục vãi chưởng.
Nàng nói nàng là vị hôn thê của ta.
Ta nhìn nàng nhan sắc xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, trước sau lồi lõm rõ ràng, cảm khái mắt nhìn người của mình thật tốt.
Nàng nghĩ rằng ta không tin, sai người đi lấy văn thư hôn ước.
Rõ ràng là hôn ước vài chục năm, thế mà trang giấy lại mới tinh, dấu quan ấn cũng là mới đóng.
Sau khi nhìn thấy văn thư, ta biết chắc chắn nàng lừa ta.
Nhất định là có âm mưu!
Vì sợ đánh rắn động cỏ nên ta giả vờ nhu thuận.
Da mặt nàng rất dày, không biết xấu hổ, suốt ngày s à m s ỡ ta, nhưng nàng đối xử với ta rất tốt.
Ta không thể hiểu nổi nàng.
Cuối cùng ta quyết định không truy cứu truyện này nữa, quyết định sẽ rời đi vào đêm thành thân.
Không ngờ ta bị hạ t h u ốc, mơ mơ màng màng mà … với nàng.
Đến khi tỉnh lại, ta có chút kinh hoảng, nhưng cảm giác thoải mái này khiến ta rất thỏa mãn.
Ta thờ dài một hơi, thầm nghĩ đành phải chịu trách nhiệm với nàng vậy.
Đêm đó, nhìn nàng ngủ, ta tủi thân vươn tay b óp cổ nàng.
Cổ của nàng rất nhỏ đến mức ta chỉ dùng một bàn tay cũng có thể nắm trọn, dùng chút sức là có thể bóp c h ế t cái thứ vướng víu này, nhưng nhìn nàng an tĩnh ngủ ngoan, ta lại không đành lòng.
Sau đấy, ta cảm thấy ngột ngạt, nàng dùng đủ mọi cách dỗ dành ta, ta rất thích cảm giác này.
Ngày đó, nàng say khướt về nhà, khóc lóc xin lỗi ta, nói đau lòng vì ta, muốn đối xử tốt với ta.
Ta rất cảm động, kết quả là hôm sau tỉnh dậy, nàng quên sạch những gì mình nói.
Ta cảm thấy hối hận vì đêm đó không bóp c h ế t nàng, nếu vậy thì nàng sẽ không thể chọc giận ta nữa.
Nữ nhân này rất ngốc, ta dùng hành động ám chỉ với nàng là ta đồng ý ở lại, muốn cùng nàng bình bình an an sống hết đời, kết quả là nàng trực tiếp trải nệm xuống đất, không ngủ cùng ta nữa.
Đến Tuyên Thành, đụng phải Lâm Tịch, ả ta cũng nói ta là vị hôn phu của ả.
Nhưng trong vô thức ta rất bài xích ả ta.
Ả không xinh đẹp bằng nương tử của ta, dáng người cũng không đẹp bằng nương tử ta, hơn nữa, nương tử và ta còn có một bé con.
Ai ngờ chỉ vì ta không đồng ý mà nữ nhân xấu xí tâm địa độc ác này lại phái người đến ám sát chúng ta.
May mà nương tử của ta thông minh, nếu không ta sợ đời này sẽ không được gặp lại nàng nữa.
Ta rất tức giận, tr ói ả ta cùng nhũ mẫu kia lại một chỗ.
Có lẽ do quá tức giận nên kích thích ta khôi phục ký ức.
Mẹ ta làm trong quán r ượu, bán nghệ không bán thân, dây dưa với cha ta rồi sinh ra ta.
Nhưng Đỗ gia lắm quy nhiều củ, không cho mẹ ta qua cửa, đến khi ta chín tuổi thì bức tử mẹ ta.
Ta hận bọn họ.
Bởi vì Đỗ gia không có con trai, cuối cùng phải đón ta trở về.
Lúc sắp c h ế t, mẹ nói, “Nhược Khanh, đồng ý với mẹ, đời này con hãy làm một kẻ m.á.u lạnh vô tình, đừng bao giờ mở lòng.”
Ta nghe lời mẹ, sống cô quạnh hai mươi năm.
Gặp được Kiều Kiều là ngoài ý muốn, nhưng ta không muốn buông tay.
Biết nàng suýt c h ế t, ta sợ hãi vì xém chút là mất nàng.
Biết nàng giả c h ế t bỏ trốn, ta rất tức giận.
Trước khi tìm được nàng, ta nghĩ ra mọi thủ đoạn để tr ói nàng bên cạnh cả đời, không để nàng chạy trốn nữa.
Đến khi tìm thấy nàng, những suy nghĩ kia của ta đều biến mất hết.
May mà trời xanh đối xử không tệ với ta, Kiều Kiều đáng giá để ta đánh đổi.