LY CA

Chương 10- Hết


“Tôi không muốn rời xa em, nhưng khi nhìn thấy em, tôi dường như nhớ lại những ngày trốn dưới tầng hầm như một con chuột. Tôi bắt đầu trốn khỏi nhà, trốn khỏi em, lợi dụng những người phụ nữ khác để làm tê liệt chính mình.”

 

“Tôi…tôi không nghĩ sẽ đi đến bước này.” 

 

Tôi biết Lâm Triết có ý gì. 

 

Nhiều người đàn ông thành đạt bỏ vợ vì cho rằng việc nhìn thấy người vợ đầu tiên sẽ khiến họ nhớ về thời mình vô dụng. 

 

Và những người phụ nữ tươi trẻ sẽ chỉ ngưỡng mộ sự rực rỡ của họ và khiến họ hài lòng vô cùng. 

 

Thay vì nói rằng họ đã xa cách với người vợ tào khang của mình, tốt hơn nên nói rằng những người này muốn vứt bỏ bản thân khiêm tốn một thời của mình. 

 

Nhưng vậy thì sao? 

 

Tôi ngắt lời Lâm Triết: “Đừng nói nhảm nữa, tôi không hứng thú đến cuộc đời của anh.”

 

“Tại sao anh không gi. ế. t ai đó rồi cùng cảnh sát phân tích khả năng tự vệ của anh để xem cảnh sát có bắt giữ anh không.”

 

Lâm Triết kinh ngạc nhìn tôi, như thể anh ta không thể tin được rằng tôi lại nói chuyện với anh ta như thế này. 

 

Đúng vậy, tôi luôn nghe lời anh ta, ngay cả khi bị ban quản lý đô thị mắng đuổi ra khỏi cầu vượt, đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất, tôi cũng chỉ ôm anh ta an ủi, tôi sẽ không bao giờ ghét anh ta.

 

“Thư Ninh, em thay đổi nhiều quá,” anh ta ngơ ngác nói, “Sao em lại trở nên như thế này?” 

 

Tôi mỉm cười. 

 

“Tôi tốt với anh vì tôi yêu anh.”

 

“Tôi không yêu anh nữa thì anh chẳng là gì cả.” 

 

Một giây trước khi đóng cửa, giọng nói run rẩy của Lâm Triết từ phía sau vang lên, do gió thổi nên hơi khó nghe. 

 

“Trước đây, anh đã cố gắng hết sức để leo lên chỉ để cho em sống một cuộc sống tốt đẹp, để em không hối hận khi cực khổ theo anh bao nhiêu năm như vậy. Nhưng tại sao mọi thứ lại thay đổi?” 

 

“Thư Ninh” anh ta nghẹn ngào, “Chúng ta là sao lại đến mức này?” 

 

Tôi chợt nhớ đến một đêm giao thừa, tôi tùy tiện nói muốn ăn dưa hấu, Lâm Triết chạy khắp nơi cuối cùng quay lại với hai lát dưa hấu. 

 

Cơn gió cuối đông buốt giá, đầu và thân anh ta đều phủ đầy tuyết, nhưng anh ta lại cười tươi đến nỗi đôi mắt nheo lại. 

 

“Anh không mang đủ tiền, anh cầu xin ông chủ rất lâu mới chịu cắt ra bán cho anh. Ăn nhanh đi!” 

 

Anh ta nhét dưa hấu vào trong tay tôi.

 

Tôi mắng anh: “Sao anh lại mua thứ đắt tiền như vậy? Em chỉ buộc miệng nói thôi!” 

 

Nhưng anh lại cười khúc khích nói: “Nếu vượt lửa qua sông mà có thể làm em vui thì anh cảm tâm tình nguyện, nói gì tới một miếng dưa hấu.” .

 

Quá khứ giống như làn khói, một cơn gió thổi qua liền tan biến. 

 

Tôi ngẩng đầu lên lau nước mắt rồi đóng cửa lại.

 

11.

 

Một năm sau, tôi và bạn thân cùng nhau đi dạo phố, đi đến dưới gầm cầu vượt thì nghe thấy tiếng đàn guitar quen thuộc. 

 

Tôi sửng sốt, không khỏi quay đầu lại nhìn. 

 

Trong góc tối, một người đàn ông gầy gò đeo mặt nạ, kính râm đang chơi guitar, có lẽ anh ta cũng nhìn thấy tôi, tay chơi đàn quá mạnh bị đứt một dây, m.á.u rỉ ra từ đầu ngón tay. 

 

Trên mặt đất có một chiếc hộp, trong đó có ném vài tờ tiền nhỏ và mấy đồng xu. 

 

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta co người lại cúi đầu xuống để tránh. 

 

“Là ai vậy?” Bạn thân của tôi có chút tò mò: “ban ngày ban mặt mà trùm kín như vậy, không phải tội phạm bị truy nã chứ?” 

 

Tôi kéo cô ấy lại bình tĩnh nói: “kệ họ, đi thôi, tí nữa nhiều người đến ăn cơm, chúng ta không thể đặt chỗ trước được.” 

 

“Ồ, đi nhanh thôi!”… 

 

Dư âm của đàn guitar bị tiếng gầm của gió biển xé nát. 

 

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Triết, không quay đầu lại. 

 

Anh ta ở trong bóng tối còn tôi ở dưới ánh nắng, cuối cùng càng lúc càng xa. 

 

Trong bài hát “Ly ca”

này, cả nhạc và người đều sai. 

 

Vì thế chúng ta chỉ có thể đi xa đến thế.

—Hoàn—

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.