LY CA

Chương 9


Bộ phim truyền hình xuyên biên giới mà anh ta đang quay đã bị thay đổi dàn diễn viên khẩn cấp và các nhà đầu tư bắt đầu yêu cầu bồi thường.

 

Tôi không hiểu nhiều về điều này, nhưng tôi nghe cư dân mạng nói rằng tổng số tiền bồi thường sẽ là hai đến ba trăm triệu tệ. 

 

Anh ta mới nổi tiếng được hơn một năm, dù có táng gia bại sản cũng không có được số tiền này. 

 

Nói tóm lại, hai người bọn họ xong rồi.

 

Lâm Triết đã gọi cho tôi vô số lần. 

 

Tôi không biết anh ta muốn đe dọa tôi nữa hay cầu xin tôi như trước. 

 

Tôi không quan tâm nữa, trực tiếp chặn số.

 

10.

 

Đỉnh điểm thứ hai của vụ việc này là ngày Trần Ương vào tù. 

 

Công ty đã điều tra điều khoản hợp đồng của Lâm Triết có vấn đề, không tra không biết, một khi tra ra mới phát hiện Trần Ương lợi dụng thân phận trợ lý của Lâm Triết ăn chặn nhiều chỗ.

 

Một số nhà sản xuất nhỏ đều ký hợp đồng ma với Lâm Triết để quảng cáo, một số tiền lớn đã vào túi Trần Ương. 

 

Số tiền liên quan rất lớn, hơn 8 triệu tệ, Trần Dương bị tòa tuyên án 13 năm tù. 

 

Trước khi bước vào cô ta vừa khóc vừa nháo. 

 

Số tiền đó cô ta đã mua đủ thứ xa hoa hoặc tiêu hoang rồi, không lấy ra được một chút nào. 

 

Cô cầu xin Lâm Triết trả lại cho cô để đổi lấy mức án nhẹ hơn, nhưng Lâm Triết từ lâu đã không thể lo cho chính mình chỗ nào còn có thể lo cho cô ta. 

 

Tôi cũng đã đến vào ngày xét xử hôm đó. 

 

Bên kia đám đông, tôi bắt gặp ánh mắt của Trần Ương. 

 

Cô ta muốn lao về phía tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Con khốn! Đều là mày, con khốn này, sao mày không c.h.ế.t đi!” 

 

Tôi trả lời qua WeChat: “Tôi không biết mình có c.h.ế.t không, nhưng cuộc đời của cô đã kết thúc rồi, đi vào mà sử dụng máy may tốt, có lẽ tôi có thể mặc quần áo cô đã may.] 

 

Khi bản án được tuyên, toàn thân cô ta gục xuống, khuôn mặt đầy nước mắt, không thể gượng dậy được. 

 

Tôi từng rất ghét cô ta, nhưng nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô ta tất cả sự căm ghét đó bỗng chốc biến mất. 

 

Cô ta đã phải chịu quả báo rồi, tôi không nên lãng phí tình cảm của mình cho những người không liên quan nữa.

 

Đêm đầu xuân, Lâm Triết đến gặp tôi. 

 

Anh ta đang ngồi trước cửa nhà tôi, tàn t.h.u.ố.c lá chất đầy trên mặt đất. 

 

Khi anh ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu. 

 

Đã lâu không gặp, anh ta gầy đi không ít, bộ quần áo đang mặc bị gió thổi bay, có thể nhìn thấy đôi vai của anh ta. 

 

Cơ bắp mà anh tự hào nhất đã biến mất từ lâu, má hóp lại. 

 

Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong hành lang tối tăm, không nói gì với nhau. 

 

Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng, giọng có chút khàn khàn: “Giống như một giấc mơ vậy, chúng ta thật sự đã đi xa đến mức này rồi.” 

 

Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta. 

 

Lâm Triết bóp nát lon, cúi đầu, cả người chìm trong bóng tối. 

 

Một lúc sau, anh ta cười khúc khích. “Thư Ninh, cô làm rất tốt, tôi thật không ngờ cô lại tàn nhẫn như vậy.” 

 

Không ngờ lúc này lại tố cáo trước, tôi bỗng nhiên tức giận. 

 

“Từ lúc anh phản bội tôi, chúng ta chỉ có thể là người xa lạ hoặc kẻ thù.” 

 

“Lâm Triết, là anh ép buộc tôi.” 

 

Lâm Triết cười khổ: “Là tôi tự chuốc lấy, nhưng Thư Ninh, tôi thật sự không đăng bài đó lên mạng, Trần Ương đã dùng điện thoại di động của tôi bí mật đăng lên weibo, lúc tôi phát hiện ra thì công ty đã gây áp lực cho tôi, tôi cũng không thể làm gì được.” 

 

Tôi lạnh lùng nói: “Có gì khác nhau sao?” 

 

Lâm Triết nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe: “Dù em có tin hay không thì tôi cũng chưa bao giờ thích Trần Ương. Em là người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong đời, nhưng tôi không biết tại sao, sau khi trở nên nổi tiếng, tôi càng ngày càng ít muốn quay về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.