01
“Công công, cầu xin người, muội muội ta còn nhỏ, nếu bị phân vào lãnh cung ta sợ nàng sẽ không thể sống sót, để ta đi thay nàng đi.”
Lúc vừa mở mắt, đã thấy tỷ tỷ Xuân Chi đang đẩy ta ra sau lưng mà bảo vệ, vẻ mặt đầy sự van nài mà dập đầu trước lão thái giám.
Giọng nói run rẩy và ánh mắt đầy sự chân thành kia của nàng khiến người khác nhìn vào không khỏi cảm thông thương hại, ngay cả lão thái giám đã nhìn quen chuyện sống chết trong cung cũng đổi sắc mặt mà khen nàng một câu: “Ngươi đúng là một tỷ tỷ tốt!”
Ta cười giễu trong lòng, nếu kiếp trước không phải chính nàng giết chết ta, thì có lẽ ta cũng vẫn nghĩ nàng là một tỷ tỷ tốt.
Trước khi chết ta còn nhớ rất rõ, chính nàng là kẻ đã đâm một nhát rồi lại một nhát vào lồng ngực ta.
Lúc ấy nàng trông rất điên cuồng, còn hung ác mà chất vấn ta: “Tại sao chuyện tốt nào cũng bị ngươi giành hết vậy? Tại sao ngươi có thể mang cốt nhục của Thái tử, còn ta lại chỉ có thể đối thực với tên thái giám kia chứ?”
“Tất cả đều là lỗi của ngươi, tất cả đều là do ngươi hại ta, ta mới là người nên được ở bên thái tử, là ngươi cướp hết mọi thứ của ta, tất cả đều là lỗi của ngươi.”
Sự đau đớn thấu xương của từng vết dao kia khiến ta không thể nào quên, cũng chính lúc đó ta mới hiểu được nàng ta hận ta như thế nào.
Lúc này, lão thái giám nhìn Xuân Chi nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi đến lãnh cung hầu hạ đi…”
Xuân Chi nghe vậy thì phấn khích đến run rẩy cả người, nàng ta cuống quýt dập đầu cảm tạ: “Cảm tạ công công, cảm tạ công công…”
Lúc này ta cũng chậm chạp ló đầu ra, tính mở miệng nói chuyện thì Xuân Chi đã nhạy bén nhận ra. Nàng quay đầu lại trừng mắt hung tợn nhìn ta, vẻ mặt lộ ra sự dữ tợn.
Nàng nhỏ giọng uy hiếp ta: “Câm miệng, nếu ngươi nói thêm một câu mà khiến ta không thể gả cho thái tử, ta sẽ giết ngươi!”
Nghe vậy, ta nhướng mày, thì ra tỷ tỷ của ta cũng đã trọng sinh.
02
Đời trước, ta và tỷ tỷ Xuân Chi vào cung làm nô tỳ. Lúc đó cũng như bây giờ, ta được sắp xếp vào hầu hạ trong lãnh cung, còn Xuân Chi thì được sắp xếp hầu hạ Hoàng Hậu trong cung Vị Ương.
Lãnh cung rất lạnh lẽo, các phi tần bên trong phần lớn đều đã phát điên. Nếu cung nữ nào mà được sắp xếp hầu hạ ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc người đó bước nửa chân vào quỷ môn quan. Vì thế mà, tất cả mọi người ai cũng nghĩ ta sẽ bị những phi tần điên khùng trong đó hành hạ đến chết.
Còn Xuân Chi thì lại trở thành đối tượng được người người cung kính, dù sao cung Vị Ương của Hoàng Hậu cũng là một nơi tốt, nếu nàng ta có thể giành được sự sủng ái của Hoàng Hậu thì địa vị trong cung lại càng khác nữa.
Nhưng sự thật lại ngược lại, chưa đầy nửa ngày sau khi ta vào lãnh cung thì Thái tử đương nhiệm lại bị kết tội rồi phế truất, sau đó thì hắn bị đá tới lãnh cung.
Mà ta cũng theo lý được cử đến hầu hạ cho Thái tử Lý Ngao, người vừa bị phế truất này.
Sau khi hầu hạ Lý Ngao được ba tháng, hắn mượn say để rồi phát sinh quan hệ với ta, thế là sau đó ta đã mang trong mình cốt nhục của Lý Ngao.
Sau này với nỗ lực của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng điều tra lại vụ của Lý Ngao, phát hiện ra hắn bị hãm hại. Thế là Lý Ngao được thả ra khỏi lãnh cung, không nhưng thế mà còn được khôi phục lại vị trí Thái tử như trước.
Cùng lúc đó, ta cũng được Lý Ngao đưa ra khỏi lãnh cung, lúc đó bụng ta cũng lớn rồi. Người người ai cũng nói ta có phúc, có thể nằm gai nếm mật với Thái tử, còn mang trong mình cốt nhục của người, nhìn thôi cũng biết tương lai của ta sẽ xán lạn cỡ nào.
Nhưng những người đó lại không biết, đây là đứa bé thứ hai của ta, còn đứa đầu lòng thì đã bị Lý Ngao đạp chết lâu rồi.
Về phần Xuân Chi thì nàng ta lại bị Hoàng Hậu tặng cho tên thái giám thân cận bên cạnh Hoàng Thượng. Đối thực với ông ta, sống rất không vui.
Hiện tại kiếp này Lý Ngao vẫn chưa bị phế truất, Xuân Chi lại bảo vệ ta một cách khác thường. Nàng ta quyết tâm phải đến hầu hạ trong lãnh cung, miệng còn lẩm bẩm đòi gả cho Thái tử. Dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết, nàng ta đã trọng sinh, còn biết rất rõ rằng Lý Ngao sắp bị phế truất.
Dưới ánh mắt uy hiếp của Xuân Chi, ta đành ngậm miệng lại, nếu nàng ta đã muốn gả cho Lý Ngao đến vậy ta cũng sẽ không ngăn cản, dù sao nàng ta và tên cầm thú Lý Ngao kia cũng khá xứng đôi.
Sau khi quyết định hướng đi của Xuân Chi, lão thái giám nhìn ta: “Bây giờ còn cung Vị Ương của Hoàng Hậu và cung Cảnh Dương của Lương phi nương nương, ngươi có thể chọn một cái.”
Nghe vậy, Xuân Chi lấy cùi chỏ đụng đụng vào ta, giọng điệu nghe rất đáng tin: “Chọn cung Vị Ương …”
Nghe vậy thì lão thái giám bật cười, tốt tính mà nhắc nhở ta: “Nha đầu, ngươi nên nghe lời của tỷ tỷ mình đi, nàng thật sự là muốn tốt cho ngươi đấy. Hoàng hậu là người lương thiện, Cung Vị Ương cũng là một nơi rất tốt, còn về phần Cung Cảnh Dương của Lương phi nương nương thì…”
Lão thái giám nói được nửa chừng thì im bặt, nhưng mọi người, bao gồm luôn cả những cung nữ mới vào cung như ta cũng đều đã nghe nói về vị Lương phi nương nương ở Cung Cảnh Dương đó tính tình rất không tốt, thường xuyên đánh mắng nô tỳ, đến Cung Cảnh Dương thì cũng chẳng khác đến lãnh cung là bao.
Ta cười mỉa trong lòng, Xuân Chi sao lại hảo tâm như thế, nàng ta rõ ràng là muốn hại ta.
Đời trước nàng ta cũng chọn Cung Vị Ương vì cũng nghĩ rằng đó là một nơi tốt, nhưng Hoàng Hậu nương nương lại là một kẻ khẩu phật tâm xà. Để cứu Thái tử mà bà ta đã lôi kéo người ở khắp mọi nơi, các cung nữ bên cạnh có tí nhan sắc đều bị bà ta tặng cho thái giám đối thực, hoàn toàn không để ý đến sống chết của những người này.
Bây giờ Xuân Chi muốn ta chọn Cung Vị Ương , hiển nhiên là nàng ta cũng muốn nhìn thấy ta bị tên thái giám đó đối thực tra tấn.
Hầu hết những thái giám trong cung này đều rất biến thái, đối thực với bọn hắn thì cũng không khác nào đi chết, có khi đi chết còn tốt hơn, ít nhất bản thân sẽ ngay lập tức được giải thoát, còn đối thực thì chính là sự tra tấn vĩnh viễn.
Chỉ là bây giờ không có ai khác biết về những chuyện này, cho nên lão thái giám cũng tự nhiên cho rằng Xuân Chi tốt bụng, cũng nói ta nên chọn Cung Vị Ương .
Tuy nhiên, sự lựa chọn của ta lại vượt qua mọi dự kiến của hai người kia: “Công công, nô tỳ chọn Cung Cảnh Dương.”
03
Xuân Chi tỏ ra không vui với việc ta chọn Cung Cảnh Dương, nhưng nghĩ đến tâm trạng buồn vui thất thường của Lương phi nương nương thì nàng ta cũng không nói gì nữa.
Nàng ta khinh bỉ mà cảnh cáo ta: “Về sau ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, ngươi giàu sang thì ta cũng không được nhờ, còn ta mà sang giàu thì một chén canh cũng không phân cho ngươi.”
Nàng ta nói như thế rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ với ta, sợ mai mốt ta sẽ đến hưởng ké tí lộc chứ gì.
Nói xong nàng ta không thèm để ý đến ta nữa, trông rất hứng thú mà đi theo lão thái giám đến lãnh cung.
Ta cười khẩy nhìn bóng lưng Xuân Chi, món nợ máu kiếp trước ta sẽ bắt nàng và Lý Ngao trả hết.
Nhưng bây giờ thì ta còn có việc cấp bách hơn là việc trả thù này.
Ta vội vàng thu gom hành lý đi theo tiểu thái giám phủ nội vụ đến Cung Cảnh Dương.
Ta đang vội cho nên đi rất nhanh, cũng không cần tiểu thái giám kia dẫn đường chút nào, vì dù sao thì kiếp trước ta cũng không biết mình đã đi trên con đường tới Cung Cảnh Dương bao nhiêu lần rồi.
Kiếp trước lúc ta bị Lý Ngao tra tấn thì không ai trong hậu cung dám đứng ra làm chủ cho ta, chỉ Lương phi nương nương là người tốt bụng, bảo vệ ta rất nhiều lần. Bây giờ trọng sinh trở về, ta nhất định sẽ không để Lương phi và nhị hoàng tử Lý Liệt bỏ mạng lần nữa.
Vừa đi đến cửa Cung Cảnh Dương ta đã nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ bên trong. Ta sửng sốt, lo lắng mình đến muộn nên trực tiếp xông vào mặc kệ tiểu thái giám dẫn đường kia.
04
Vừa bước vào trong ta đã thấy Cung Cảnh Dương bây giờ rất hỗn loạn, mơ hồ còn nghe thấy giọng nói mang chút tức giận của Lương phi ở bên trong: “Thái y đâu? Sao giờ còn chưa đến nữa?”
Nghe được câu này thì ta thầm thở phào nhẹ nhõm, thái y vẫn chưa đến, mọi chuyện vẫn còn cứu được.
Thừa dịp không ai chú ý, ta lặng lẽ đi tới cửa, dò xét nhìn vào bên trong.
Trong phòng, vài cung nữ và thái giám đang co rúm đứng sang một bên, Lương phi thì đau lòng mà nhìn cơ thể đầy máu của Lý Liệt trên giường. Bà ấy lo lắng đến độ muốn bật khóc, nhưng sợ Lý Liệt nhận ra nên vội vàng lau nước mắt đi.
Tầm mắt ta rơi vào nam nhân đang nằm trên giường, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy Lý Liệt, người được mệnh danh là “Chiến thần què quặt” trong truyền thuyết kia.
Lúc này đầu Lý Liệt đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Rõ ràng hắn là người bị đau, nhưng vẫn cố nhịn để an ủi Lương phi bên cạnh không cần lo lắng.
Một người lương thiện như vậy nhưng đời trước lại chết thảm thương như thế…
Đời trước hắn đã chết trận ở biên cương, là người đã dùng tiểu đội hai ngàn quân bảo vệ lấy con dân ở biên giới Đại Lương trước ba vạn đại quân trong nửa tháng.
Nhưng đợi khi người dân lui được đến nơi an toàn thì hắn lại bị kẻ địch chặt đầu, còn treo lên thành thị uy. Chính lúc ấy là lần đầu tiên ta gặp mặt hắn.
Hắn có tuổi trẻ tươi đẹp, thân là long tử phượng tôn, thế nhưng lại xung phong đi đầu. So với tên Thái tử Lý Ngao kia thì tốt hơn gấp ngàn vạn lần, chẳng trách sao Lý Ngao lại ghen ghét Lý Liệt như vậy, không màng đến chuyện bị phế truất mà tính kế bẻ gãy chân Lý Liệt.
Ta vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà đầu của hắn được mang về. Hôm ấy kinh thành đổ mưa cả ngày, như thể ông trời cũng đang khóc thương cho cái chết của chàng thiếu niên này.
Cũng chính vào ngày đó, Lương phi nương nương ngông cuồng kia đã tự gieo mình xuống tường thành đi theo đứa con trai khiến bà tự hào cả đời.