Ly Cung

Chương 2


05

Các loại ân oán đời trước đều bắt đầu từ hôm nay.

Hôm nay, hai huynh đệ Lý Ngao và Lý Liệt đi săn, không biết hai người đã xảy ra cự cãi gì mà sau đó Lý Ngao đã cưỡi ngựa điên cuồng quật ngã Lý Liệt, cuối cùng còn dùng móng ngựa tàn nhẫn dẫm lên chân Lý Liệt.

Vì chuyện này mà hoàng thượng đã phế truất vị trí Thái tử của Lý Ngao, sau đó còn nhốt hắn vào lãnh cung. Mặc dù Lý Liệt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ đó chân hắn đã tàn phế, cũng mất luôn tư cách tranh giành ngôi vị.

Cuối cùng hắn đi ra biên cảnh, quyết tâm bảo vệ người dân Đại Lương, từ đó mà danh hào “Chiến Thần Què Quặt” ra đời, thậm chí hắn còn chết trận vì người dân Đại Lương, thật sự là một người trung can nghĩa đảm.

Mà kẻ gây họa là Lý Ngao, sau đó lại được thả ra khỏi lãnh cung vì Hoàng hậu tìm thấy bằng chứng cho thấy có người hãm hại thái tử, kẻ đó đã hạ thuốc khiến con ngựa kia trở nên điên cuồng, kết luận lại thì Lý Ngao bị oan.

Lý Ngao cũng tranh thủ lấy chút sự thương xót của hoàng thượng bằng cách quỳ gối khóc lóc thảm thiết nói rằng mình cũng rất thẹn với Lý Liệt.

Nhưng ta còn nhớ rất rõ cái ngày Lý Ngao bị đưa vào lãnh cung. Đêm đó là ta trực đêm, chính tai nghe thấy Lý Ngao chửi bới Lý Liệt bằng những lời lẽ cay độc nhất, thậm chí hắn ta còn bực tức vì móng ngựa kia sao không dẫm chết Lý Liệt luôn đi.

Vì vậy mà kiếp này ta phải cứu đôi chân của Lý Liệt, không chỉ vì chọc tức Lý Ngao mà còn vì ta cảm giác chỉ có hắn mới có thể ngăn cản Lý Ngao.

Giữa lúc đang miên man suy nghĩ thì thái y cũng đã đến rồi, sau khi cẩn thận kiểm tra vết thương của Lý Liệt, ông ta lập tức kê đơn thuốc, sau đó mang theo nô tỳ đi đến Thái y viện bốc thuốc.

Thuốc mỡ nhanh chóng được mang tới, người bôi thuốc chính là hầu cận thân tín của Lương phi nương nương, Lưu ma ma.

Ta nhân cơ hội chuồn đến bên cạnh Lưu ma ma, cầm bình sứ lấy thuốc mỡ ra đưa cho bà ấy.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lý Liệt đang nằm trên giường, không ai để ý đến việc ta lặng lẽ bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương trên ngón tay cái.

Vết thương này là do lúc nãy trên đường đi ta dùng trâm cài đâm vào.

Thấy Lưu ma ma chuẩn bị bôi thuốc mỡ lên chân Lý Liệt, ta vội kêu lên: “Đau quá!”

Giọng nói của ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, bởi vì ta đang cầm thuốc mỡ nên mọi người nhanh chóng nhận ra ngón tay cái của ta đang bị sưng đỏ khi chạm vào thuốc mỡ.

Chỉ trong nháy mắt, Lương phi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bàn tay đang cầm thuốc mỡ của Lưu mama cũng run theo. Bà ấy theo bản năng ném thuốc mỡ kia ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, vì bà ấy biết thuốc mỡ này có độc.

Lương phi chỉ thẳng vào ta và tức giận nói:

“Người đâu, bắt giữ cung nữ này lại, sau đó đến Thái y viện bắt luôn tên thái y hồi nãy cho ta!”

“Cho dù hôm nay bổn cung có chết thì ta cũng sẽ dẫn bọn họ đi hỏi Hoàng Thượng, chẳng lẽ trong hậu cung này không có chỗ cho hai mẹ con chúng ta sao!”

C2

Ta quỳ thẳng xuống.

Hai thái giám bên cạnh nghe lệnh thì đè ta xuống.

06

“Khoan đã!”

Ngay thời khắc nguy cấp, Lý Liệt lên tiếng.

“Mẫu phi, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, chuyện phụ hoàng nhốt Lý Ngao vào lãnh cung được xem như hình phạt, nhưng thực ra đó là bảo vệ. Ông ấy đang lo lắng ngoại tổ phụ sẽ vì ta mà động thủ với Lý Ngao, nếu bây giờ chúng ta tiếp tục làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ khiến phụ hoàng thấy phản cảm.”

“Việc trước tiên bây giờ là mời thái y đến xem xét vết thương của ta, còn chuyện thuốc mỡ này…”

Lý Liệt nói xong thì nhìn sang Lưu ma ma vẫn đang sợ hãi ở bên cạnh: “Phiền Lưu ma ma đi tìm Tôn thái y, không cần nói rõ hết, chỉ cần nói Lương phi vì thương thế của ta mà đau buồn đến độ thắt tim, mời Tôn thái y đến xem thử…”

Ta cúi đầu, trong lòng gật đầu không ngừng, Lý Liệt thật sự rất chu đáo.

Đời trước, khi dùng thuốc này xong thì Lý Liệt trực tiếp rơi vào hôn mê, sau đó Lương phi vào triều làm ầm ĩ, chuyện này ầm ĩ đến cả hậu cung đều biết, ngay cả ta ở trong lãnh cung còn nghe được.

Chuyện này thế mà làm cho hoàng thượng cảm thấy Lương phi hung hãn, ông ấy không những không nể mặt bà mà cuối cùng còn khiển trách Lương phi. Lương Phi vốn là người bị hại, thế mà hoàng thượng lại quay sang chán ghét bà.

Lưu ma ma cũng là người sống trong cung lâu năm, nhanh chóng ổn định tâm trạng, bà ấy tự biết rõ nặng nhẹ cho nên nghe xong lời này thì lập tức chạy ra ngoài.

Lúc này Lý Liệt lại đột nhiên nhìn về phía ta: “Ngươi cũng đứng lên đi, ngươi là cung nữ mới do nội vụ phủ điều tới phải không?”

Nghe vậy, ta đáp: “Hồi bẩm nhị hoàng tử, nô tỳ là Hạ Thiền, là người được nội vụ phủ điều đến hầu hạ cho Lương phi nương nương…”

Ta cúi đầu xuống, cơ thể run nhè nhẹ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, trông dáng vẻ giống như đang bị dọa sợ.

Lương phi tức giận nói: “Lá gan nhỏ như vậy mà cũng điều đến đây, nội vụ phủ đúng là càng ngày càng làm việc qua loa, nhưng ta nể tình ngươi đánh bậy đánh bạ cứu được Liệt nhi cho nên sau này thì ngươi hầu hạ ở nội viện đi.”

Lý Liệt mở miệng ngắt lời Lương phi: “Mẫu phi, để nàng tới ngoại viện cho Lưu ma ma trông nom đi.”

Lương phi nghe vậy thì khẽ cau mày, sau đó gật đầu: “Vậy làm theo ý của con đi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp dập đầu cảm tạ.

Nếu ở nội viện hầu hạ cho Lương phi thì dĩ nhiên là có thể diện, có mặt tốt. Nhưng mà một cung nữ mới tới, tài đức thì chưa biết, thế mà lại được hầu hạ ở nội viện?

Chuyện này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng Hậu, nói không chừng còn dẫn đến tai họa cho ta. Nhưng nếu để ta ở ngoại viện cho Lưu ma ma trông nom thì nó lại là chuyện khác, nói không phải khen chứ Lý Liệt thật sự là một người rất chu đáo.

07

Tôn thái y rất nhanh đã đến, ta cũng được Lưu ma ma đưa ra ngoại viện để sắp xếp chỗ ở.

Tôn thái y vào được nửa canh giờ thì rời đi, lại thêm nửa canh giờ nữa thì nội việc truyền tin đến nói vết thương của Lý Liệt đã xấu đi, hắn còn rơi vào hôn mê.

Lương phi không chịu nổi cú sốc, lăn ra ngất xỉu, thế là Tôn thái y lại phải chạy lại đây.

Vì chuyện này mà Cung Cảnh Dương loạn hết cả lên, nhưng Lưu ma ma về mấy khoản này thì sắp xếp khá tốt.

Ta là một cung nữ mới đến cho nên trốn tịt trong phòng không ra ngoài xem trò vui, ta cũng biết rõ đây là màn tương kế tựu kế mà Lý Liệt và Lương phi diễn cho Hoàng hậu và Lý Ngao xem, để hai người kia thả lỏng cảnh giác vì nghĩ rằng kế hoạch của bản thân đã thành công.

Ta cũng nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm, cứu được đôi chân của Lý Liệt cũng đồng nghĩa với việc cứu được cả Lý Liệt và Lương phi. Đồng thời, chuyện kế vị đời này của Lý Ngao cũng không dễ dàng như vậy.

Lúc này ta mới có thời gian lên kế hoạch đối phó với Lý Ngao và vị tỷ tỷ Xuân Chi tốt bụng của mình.

Ta còn nhớ rõ đời trước, mặc dù Lý Ngao bị phế truất rồi đày vào lãnh cung nhưng thật ra hắn cũng chỉ chịu khổ có ba ngày.

Sau đó, Hoàng thượng lại rất cảm động vì Hoàng Hậu dùng máu chép kinh cầu phúc cho Lý Liệt ba ngày ba đêm để chuộc tội cho Thái tử. Tiếp nữa là trong cung lại truyền ra tin tức Thái tử vì không chịu nổi lãnh cung mà phát bệnh.

Chuyện này làm cho hoàng thượng sinh lòng không nỡ, thế là ông ấy nhanh chóng lệnh cho nội vụ phủ gửi một ít đồ tốt đến lãnh cung, đồng thời cũng phái vài người đến hầu hạ Lý Ngao.

Lúc đó ta đang ở lãnh cung, đương nhiên cũng biết rõ ngọn nguồn sự việc. Lý Ngao không phải giả bệnh, mà thật ra là nửa đêm đi xối nước lạnh, cố tình khiến mình bị bệnh để diễn khổ nhục kế.

Cũng vì như vậy mà Lý Ngao vốn đang chịu khổ trong lãnh cung thì lại được hầu hạ ăn sung mặc sướng, lúc ra khỏi lãnh cung còn mập ra một ít.

Ta cười mỉa giễu cợt trong lòng, nếu ta đây đã trọng sinh, thì chắc chắn sẽ không để hắn ta tiếp tục sống tốt như vậy nữa. Hắn ta chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho đôi chân tàn phế của Lý Liệt, bây giờ hắn đã vào lãnh cung rồi, cũng phải lột một lớp da của hắn.

08

Ta chậm rãi chờ đợi, đúng như đời trước, ngay ngày thứ ba Lý Ngao bị giam vào lãnh cung thì một tin tức được truyền đi khắp cung.

Nội dung đại loại là Hoàng hậu tâm địa lương thiện, dùng máu của mình sao chép kinh văn ba ngày ba đêm để cầu nguyện cho nhị hoàng tử Lý Liệt.

Lúc Lương phi nghe được tin này thì tức giận đến mức mắng to Hoàng Hậu giả nhân giả nghĩa., thật sự khiến người ta buồn nôn.

Mà ta cũng bắt đầu hành động, bởi vì dựa theo đời trước thì ngay sau ngày Hoàng Hậu dâng kinh văn thì trong lãnh cung lại truyền ra tin đồn Lý Ngao bị bệnh nặng, cho nên tối nay trong lãnh cung sẽ có trò hay.

Ta tìm tới Lưu ma ma, nói thẳng:

“Ma ma, tỷ tỷ Xuân Chi của ta đang hầu hạ trong lãnh cung, ta có chút lo lắng cho nàng, không biết có thể đi nhìn nàng một chút không?”

Mấy ngày qua, ta cũng đã thân quen hơn với Lưu ma ma, lúc nói chuyện cũng bớt đi phần kiêng dè. Còn Lưu ma ma thì vì chuyện lần trước ta chó ngáp phải ruồi cứu được Lý Liệt mà cũng đối xử với ta rất tốt.

Lưu ma ma nghe ta nói vậy thì khẽ gật đầu.

“Đi đi, nhớ mang theo chút bánh ngọt đấy, lãnh cung là nơi kham khổ, thiếu thức ăn nước uống, tỷ tỷ ngươi lại là cung nữ, chắc cũng sẽ chẳng được thứ gì ngon, có lẽ mỗi ngày trôi qua đều rất không vui.”

Ta gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng lại cười nhạo, là do nàng ta tự chuốc lấy thôi.

“Ma ma, ta nghĩ buổi tối mình sẽ sang đó, đi ban ngày nhiều người ta sợ mình sẽ gây phiền toái cho nương nương, nhưng lãnh cung vào ban đêm lại chẳng có ai, ma ma có thể đi cùng ta không? Ta hơi sợ…”

Ta nhìn Lưu ma ma nói.

Đây chính xác là mục đích của ta, để cho Lưu ma ma tận mắt nhìn thấy Lý Ngao dùng khổ nhục kế như thế nào, sau đó nói cho Lương phi và Lý Liệt biết, dù sao ta cũng không muốn làm quá lộ liễu.

Lưu ma ma nghe ta nói thế thì gật đầu liên tục: “Ngươi hiểu chuyện đấy, thế mà suy xét dùm cho nương nương, tối nay ta cũng không có việc gì, thôi thì sẽ đi cùng ngươi.”

Ta rối rít cảm tạ bà ấy.

Đợi đến giờ Tuất, ta cầm hộp đựng thức ăn và cây đèn lồng đi theo Lưu ma ma đến lãnh cung.

Lưu ma ma mang theo lệnh bài của Lương phi nương nương, cho nên chúng ta tiến vào lãnh cung mà không bị chút cản trở nào.

Mấy chỗ khác trong cung ta có thể không biết, nhưng cái lãnh cung này thì ta rất quen thuộc.

Lưu ma ma dường như chưa từng đến lãnh cung, bà ấy tưởng ta đã hẹn gặp Xuân Chi ở đâu đó nên cứ ngoan ngoãn đi theo ta. Dưới sự hướng dẫn tận tình của ta, rất nhanh Lưu ma ma đã đến nơi mà Lý Ngao đang bị giam giữ.

Cổng chính chắc hẳn đã có thị vệ canh gác nên chúng ta không thể vào được, nhưng may là nơi đây ở viện nào thì cũng đều có ô cửa sổ trống, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy hết bên trong.

Ta giả vờ tò mò đi đến một cái ô cửa sổ trống nhìn vào bên trong, ngay lúc Lưu ma ma chuẩn bị quát một tiếng thì ta nhẹ nhàng “Hả” một tiếng.

“Trong lãnh cung cũng có nam nhân sao? Mấy ngày cuối thu trời rất lạnh, thế mà hắn dám dội nước lạnh lên người?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.