Gần đây mèo của tôi thường ra ngoài vào buổi sáng, sau đó buổi tối trở về l.i.ế.m vết thương.
Đây là kết luận của tôi sau khi quan sát nó ba bốn ngày.
Bởi vì lúc trước lông của nó rất nhiều, bị thương cũng không dễ nhìn thấy. Ngày nào sau khi nó l.i.ế.m lông xong cũng ngã đầu đi ngủ, tôi còn tưởng nó chơi mệt rồi.
Nhưng hôm nay tình hình chiến đấu chẳng ra sao cả, trên người mèo quýt rụng một túm lông.
Nó hùng hổ đi lướt qua tôi, dựa vào nệm êm l.i.ế.m lông, bỏ qua ánh mắt hoảng sợ của tôi.
Bởi vì một giây trước, tôi nghe thấy trên người nó vang lên giọng nói.
[Đáng ghét, lần này không thể phân thắng bại với con thỏ ngốc kia, nhất định lần sau phải cho nó biết ai mới là thủ lĩnh ở đây!]
Tôi: “…”
Tôi xoa mặt, hoài nghi có lẽ gần đây mình quá mệt mỏi nên sinh ảo giác.
Mèo quýt lười biếng vẫy đuôi nằm xuống: [Nhưng chủ nhân của con thỏ ngốc kia rất đẹp trai, không biết anh ta có ngại yêu đương với chủ nhân không có đầu óc chỉ có nhan sắc của mình không.]
Tôi: “…” Tạ ơn trời, ra ngoài đánh nhau vẫn không quên quan tâm đến chung thân đại sự của chủ nhân không bớt lo là tôi.
Tôi hoảng hốt ngồi trở lại ghế salon, dưới ánh mắt nghi ngờ của nó, cuối cùng tôi hiểu ra mình có thể nghe thấy tiếng lòng của mèo.
Nói đúng ra là tiếng lòng của nó.
Bởi vì tôi không nghe được tiếng lòng của cây xương rồng cảnh và mèo hoang dưới lầu.
*
Mèo quýt rất ồn ào, cả đêm nó không ngủ, thức trắng đêm bàn chuyện đánh nhau vừa rồi.
[Lúc nó đạp mình, mình nên nhào lên trước cào nó một cái, sai lầm rồi.]
[Ánh mắt của nó rất đẹp.]
[Không đúng, không đúng, lần sau không thể nương tay được. Trình Đại Hổ, mày phải trở thành thủ lĩnh mèo! Không thể thiếu quyết đoán như thế!]
Tôi không thể nhịn được nữa, xoay người ném gối qua: “Câm miệng! Hơn nữa đêm mà con còn không ngủ, mẹ con còn phải ngủ đấy!”
Tiếng lòng im bặt, lúc tôi ngủ mơ màng lại nghe thấy Trình Đại Hổ hét to: [Hù c.h.ế.t mèo, thì ra là nằm mơ.]
Ngày hôm sau, tôi ăn sáng xong phải đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Trình Đại Hổ lười biếng đi bến, dường như đang chờ tôi mở cửa sau đó đi ra.
Tôi giơ một ngón tay lắc lắc với nó.
“Meo?” Trình Đại Hổ trừng to đôi mắt màu hổ phách tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi ôm nó vào phòng đặt trước gương, để nó thấy rõ vết trụi lông trên người mình.
“Méo!”
Đột nhiên Trình Đại Hổ xù lông, dường như tiếng lòng có thể phá tan nóc nhà: [Con thỏ c.h.ế.t tiệt, lại cắn mình trọc lông!]
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt mèo béo đang hối hận suýt nữa bật cười, kìm khóe miệng mà nói: “Hôm nay không cho phép con đi ra ngoài.”
Thân thể của Trình Đại Hổ cứng đờ, không thể tin túm ống quần tôi kêu meo meo.
[Mẹ! Mẹ! Mẹ không thể như vậy được! Mẹ biết hôm nay quan trọng thế nào không? Hôm nay là ngày con phải quyết đấu với con thỏ kia! Mẹ! Mẹ sắp có con trai làm thủ lĩnh đó, không được đâu mẹ!]
Suýt chút nữa tôi đã không khống chế được mà cong khóe miệng, vờ không hiểu ý: “Được rồi, đừng bám người nữa, mẹ tan làm về sẽ mua thuốc mọc lông cho con.”
“Meo!”
Tôi nhìn Trình Đại Hổ ủ rũ cúi đầu, vô tình đóng cửa lại.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp nó rồi.
Vậy mà nó lại chuồn êm đến nhà chị hàng xóm.
Chị hàng xóm còn tưởng nó chạy nhầm nhà, mở cửa cho nó.
Trình Đại Hổ quay đầu cảm động meo một tiếng.
[Mẹ yên tâm, chờ khi con làm thủ lĩnh nhất định sẽ mang cá hộp cho mẹ.]