Mèo quýt làm thủ lĩnh

Chương 2


Khi tôi trở về nhà, trên cửa dán giấy thông báo in hình Trình Đại Hổ.

Trên đó viết, hành vi của con mèo này tàn nhẫn, đánh con thỏ nhà người khác trong nhà họ, bây giờ bị bắt lại chờ chủ nhân đi nộp tiền bảo lãnh.

Tôi sắp bị Trình Đại Hổ chọc tức đến mức bật cười, nhưng vẫn chấp nhận dựa theo địa chỉ trên thông báo đi về phía cư xá sát vách,

Tôi ở căn hộ cao cấp, nhưng cư xá sát vách là tòa nhà biệt thự tấc đất tấc vàng.

Tôi đứng ở cửa hít sâu mấy hơi, vừa nghĩ nhất định khi trở về sẽ cho Trình Đại Hổ biết xã hội hiểm ác, vừa đưa tay nhấn chuông cửa.

Kẹt kẹt.

Cửa mở ra từ bên trong.

Tôi cúi đầu, chỉ nhìn thấy người kia mặc quần jeans ôm hai chân thon dài và áo tay ngắn màu trắng.

“Xin chào.” Tôi nở nụ cười, ngẩng đầu: “Tôi là chủ nhân của Trình Đại Hổ…”

Người thanh niên có gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, cụp mắt xuống, dường như trong con ngươi đen nhánh phản chiếu thân hình của tôi.

“Trình Đại Hổ?” Thanh niên nhướng mày.

Tôi: “Là con mèo quýt đấy.”

Thanh niên gật đầu, nghiêng người nhường đường: “Vào đi, cứ mang giày vào là được.”

Tôi ngồi co rúm trên ghế salon, bên kia là Trình Đại Hổ đang giả chết.

Bỗng nhiên thanh niên kia đặt lon Cocacola lạnh trước mặt tôi, mở miệng nói: “Tống Bạc Khê.”

“Trình Hâm.”

Anh ôm con thỏ trong lòng, yếu đuối đáng thương, co rúm lại chui vào lòng chủ nhân.

Trình Đại Hổ thấy tôi nhìn qua, bỗng nhiên vọt đến, tiếng lòng vang lên bên tai tôi: [Mẹ, đừng tin nó, nó chính là con thỏ trà xanh! Lúc nó dùng lỗ tai tát miệng con không phải thế này! Mẹ đừng bị nó lừa!]

Tôi ấn cổ Trình Đại Hổ, cười với Tống Bạc Khê: “Thỏ đáng yêu quá.”

Tống Bạc Khê ngẩng đầu cười khẽ: “Đừng bị nó lừa, nó giả vờ đấy.”

Dường như con thỏ nghe hiểu, dùng chân sau đạp chủ nhân, lộ ra bị trọc một mảng lông chân.

Tôi thành khẩn xin lỗi: “Ngại quá, con thỏ của anh có bị thương ở đâu không? Tôi có thể cùng đi bệnh viện kiểm tra, mọi phí tổn do tôi chịu.”

[Mẹ! Con thỏ này giả vờ! Nó còn làm trụi lông con nữa!]

Trình Đại Hổ cố sức giãy dụa, lại bị tôi đưa tay nhấn xuống.

“Không cần, tôi liên hệ bác sĩ thú y quen rồi, không có sao cả.” Tống Bạc Khê dừng một chút: “Nhưng mà mèo nhà cô…”

“Trình Đại Hổ.” Tôi nói.

Tống Bạc Khê nở nụ cười, khẽ nói: “Nhưng có lẽ tâm lý của Trình Đại Hổ nhà có sẽ có vấn đề…”

Tôi: “?”

Tống Bạc Khê: “Lúc nó đánh nhau với con thỏ, không cẩn thận rơi vào bô đựng nước tiểu của con thỏ.”

Tôi: “…”

“A a a! Mẹ! Mẹ đừng nghe nữa!” Trình Đại Hổ giãy dụa kịch liệt, đương nhiên là không muốn nhớ lại chuyện đó, cả cái đuôi cũng xù lông lên.

[Con thỏ này đánh lén con! Còn đạp con vào đó, mẹ.]

Trình Đại Hổ ấm ức cọ cọ tôi.

Tôi hít sâu một hơi, tay vuốt ve Trình Đại Hổ cũng run lên, lúc nhìn vào đôi mắt ngập nước của Trình Đại Hổ, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân. Nó là đứa con ngang ngược của mày màn! Mày có thể vì nó rơi vào nhà vệ sinh mà không cần nó sao?

Thân thể mập mạp của Trình Đại Hổ bị tôi đẩy ra ngoài, nó tỏ vẻ không thể tin được.

Tôi giảo biện: “Nóng.”

Trình Đại Hổ: “…”

Dường như nó hóa đá, ủ rũ cúi đầu xuống dưới.

Nếu không phải tôi nghe thấy tiếng lòng của nó, tôi còn muốn phỉ nhổ chính mình.

[Tôi biết người phụ nữ không có đầu óc chỉ có nhan sắc này ghét bỏ tôi mà! Ôi, bây giờ lòng tôi còn lạnh hơn mười năm g.i.ế.c cá ở RT – Mart. Người phụ nữ kia, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành mèo quýt cô không thể với tới.”

Ngay sau đó, nó suy diễn trong lòng: “Đại Hổ, Đại Hổ còn sao rồi? Từ ngày mẹ đẩy con ra thì chưa từng nở nụ cười! Mẹ sai rồi! Đại Hổ!”

Tôi: “…”

Ngón chân co rút.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.