Tống Bạc Khê nói: “Tôi đưa Đại Hổ đi tắm rồi, bây giờ rất sạch sẽ.”
“Cảm ơn.” Tôi rụt ngón chân lại, ngượng ngùng nói: “Thật sự làm phiền anh quá, tiền tắm rửa bao nhiêu tôi chuyển cho anh.”
Tống Bạc Khê lạnh lùng nói: “Không cần.”
Tôi ngây ngốc “Ừm” một tiếng.
Tống Bạc Khê nói: “Gần đây tôi hơi bận, thỉnh thoảng không về nhà được. Con thỏ ở nhà tôi không yên lòng, có thể gửi chỗ cô mấy hôm không? Chờ khi tôi làm xong việc sẽ đón nó về.”
Tống Bạc Khê nói xong sợ tôi không đồng ý, cong mắt nói: “Không được cũng không sao, đừng cảm thấy có trách nhiệm. Tôi chỉ nghĩ con thỏ có thể chơi với Đại Hổ để g.i.ế.c thời gian.”
Tôi bị nụ cười của Tống Bạc Khê làm d.a.o động, lúc phản ứng kịp đã đồng ý rồi.
*
Huhu, sắc đẹp hại người.
Trình Đại Hổ ở nhà một mình đã không yên tĩnh, bây giờ lại thêm con thỏ có thù mới hận cũ với nó, không khéo bay nóc nhà với tụi nó mất.
Tôi chần chờ mở miệng: “Nhưng tôi cũng phải đi làm, có thể phải để hai chúng nó trong nhà một mình.”
Tống Bạc Khê khẽ nói: “Không sao, trước khi cô đi làm hãy chuẩn bị lương thực cho nó là được. Tôi gửi tiền cho cô theo ngày, một ngày hai trăm tệ được không?”
Tôi: “…”
“Vậy sao được chứ? Từ nhỏ tôi đã muốn nuôi thỏ rồi.” Tôi chân thành nhìn anh: “Anh đã tìm đúng người rồi.”
Trình Đại Hổ: “…”
Tống Bạc Khê đưa tay sờ thân thể thỏ, đôi mắt trong veo gợn sóng chứa đầy ý cười.
Tôi: [Đói bụng không biết ăn gì nên muốn ăn chút vị đắng của tình yêu.]
6.
Sau khi kết bạn Wechat, tám giờ sáng ngày thứ hai, Tống Bạc Khê gõ cửa nhà tôi.
Trước khi anh đi có nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đang rơi vào mộng đẹp không thấy được. Lúc bị tiếng đập của đánh thức, đầu óc vẫn còn ngẩn ngơ.
Tôi chán ghét rời giường, có cảm giác tức giận khi bị lật nắp quan tài.
Cửa nhà mở ra, Tống Bạc Khê mặc áo sơmi trắng và quần tây, tóc vuốt keo, vóc người cao lớn, trong n.g.ự.c còn ôm một con thỏ trắng.
Trong phút chốc, tôi như nhìn thấy Hằng Nga phiên bản khác.
“Đã đánh thức cô à? Xin lỗi.” Tống Bạc Khê nhìn tôi sững sờ, sau đó vội nhìn sang chỗ khác mấp máy môi.
Tai trắng nõn thấy rõ đỏ lên.
Đầu óc của tôi không còn suy nghĩ được gì nữa, tiếng lòng của Trình Đại Hổ vang lên.
[Ôi trời ơi, chủ nhân của con thỏ ngốc kia lại ngây thơ như thế.]
[Gặp mẹ tôi như con cừu nhỏ rơi vào miệng sói vậy.]
Tôi: “…”
“Không sao.” Tôi kéo áo, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng: “Tối hôm qua mất ngủ, hôm nay dậy trễ.”
Tôi vừa nói vừa đón con thỏ trong lòng Tống Bạc Khê.
Trình Đại Hổ: “Bớt xạo! Tối qua khi mẹ ôm máy tính bảng xem show giải trí cười đến mức thấy răng hàm!”
Tống Bạc Khê đưa con thỏ cho tôi, tôi quay đầu dịu dàng nhìn Trình Đại Hổ.
Trình Đại Hổ khó hiểu nhưng vẫn dựng đuôi theo bản năng.
[Tôi rất thích đối diện với ánh mắt của mẹ, có cảm giác như solo với Diêm Vương vậy.”
Tôi: “…”
Diêm Vương đến đi…