Mèo quýt làm thủ lĩnh

Chương 4


Tống Bạc Khê còn cầm khẩu phần lương thực của thỏ, tôi nhìn qua, đều là hàng nhập khẩu, một túi cả nghìn tệ. Còn có đồ chơi và bình nước tiểu của thỏ.

“Mấy hôm nay làm phiền cô.” Tống Bạc Khê nói: “Thỏ đi vệ sinh hơi thối, sau khi cô tan ca hãy nhắn tin Wechat cho tôi, tôi sẽ cho nhân viên quét dọn đến để dọn dẹp.”

Anh thấy tôi gật đầu, duỗi một ngón tay chọt nhẹ thân thể mập mạp của thỏ: “Thỏ phải ngoan đó, không được làm phiền chị.”

Chị, chị…

Con mẹ nó chứ… Ha ha ha.

Mọi người ai hiểu chứ, hoàn toàn không chịu được.

Cơ bắp trên mặt tôi có suy nghĩ của riêng mình, không khống chế được.

Điện thoại trong túi Tống Bạc Khê vang lên, anh nói: “Có vài việc gấp, tôi đi trước, con thỏ kia làm phiền cô.”

Tôi gật đầu nhìn anh đi vào thang máy.

Vừa đóng cửa, Trình Đại Hổ nhìn chằm chằm con thỏ, khóe miệng cong lên ba phần cười lạnh, bảy phần hờ hững.

Tôi mỉm cười nhìn nói: “Nếu con thỏ có chuyện gì, mẹ sẽ để cho con biết mẹ không chỉ không có liêm sỉ mà còn không thân thiện.”

Trình Đại Hổ: “…”

Nụ cười trên khóe miệng nó biến mất.

Dựa theo định luật bảo toàn nụ cười, khóe miệng thỏ vểnh lên.

Trình Đại Hổ tức giận đến mức suýt chút nữa cong đuôi lên, nhìn tôi với vẻ ai oán.

[Cơn mưa trong lòng tôi cũng giống như Kỳ quý nhân chạy đi mắng Chân Hoàn trong mưa, sau đó bị đánh chết.]

Con thỏ lười biếng cọ cọ trong lòng tôi, nhìn Trình Đại Hổ với ánh mắt đắc ý.

Trình Đại Hổ cọ móng vuốt: “Mi cho rằng mẹ tao sẽ luôn ở nhà à? Sẽ có lúc mẹ phải đi làm.”

Trình Đại Hổ thỏa mãn nhìn lỗ tai cứng đờ của con thỏ, Trình Đại Hổ nhếch miệng: [Danh tiếng là thứ ngoài thân, có tốt có xấu, trước kia là xưa rồi, bây giờ tao biến thái thật sự đây.]

Tôi: “…”

*

Sau khi cho Trình Đại Hổ ăn xong, tôi bắt đầu bố trí ổ cho thỏ.

Hai con vật mỗi đứa một phương, tôi ngồi giữa bắt đầu xem show giải trí.

Hai bên bình an vô sự, nhưng tôi vừa đi lấy thức ăn, lúc trở lại đã thấy con thỏ đưa chân che mắt nhìn tôi với vẻ ấm ức kêu lên.

Trình Đại Hổ từ giữa không trung bay xuống, kêu “Meo meo” mấy tiếng.

[Mẹ, mẹ thấy con quan tâm bạn mới không, con còn giẫm lưng cho nó nữa.]

Tôi đi qua níu cổ áo của Trình Đại Hổ, kéo nó khỏi người con thỏ, Trình Đại Hổ bất lực giãy dụa giữa không trung.

“Meo.”

Tôi xoay người ngồi xổm nhìn con thỏ, lông thỏ trắng như tuyết, đôi mắt như hồng ngọc không chứa tạp chất, xinh đẹp như chủ nhân của nó vậy.

Con thỏ dùng đầu cọ lòng bàn tay của tôi, lòng tôi trở nên hưng phấn.

Đáng yêu quá!

Vào buổi tối khi nằm mơ, tôi thấy Tống Bạc Khê mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, ăn mặc giống sinh viên. Trong mái tóc đen nhánh hiện lên lỗ tai thỏ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, đuôi mắt vểnh lên nằm rạp trên đất. Tôi thì giống Trình Đại Hổ, một chân giẫm vào lưng của anh.

“Trình Hâm.” Anh cụp mắt khẽ gọi một câu.

Gương mặt tôi đỏ bừng tỉnh lại, vỗ mặt mình.

Trình Hâm, mày mơ cũng biến thái quá.

Trình Đại Hổ ở bên cạnh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, xiêu xiêu vẹo vẹo bước lên giường tựa vào tôi, một bàn chân còn chạm vào tay tôi.

[Mẹ gặp ác mộng à… Đừng sợ.”

[Mẹ, chờ con làm thủ lĩnh ở nơi này, nhất định sẽ cướp chủ nhân của con thỏ ngốc kia đưa cho mẹ.]

[Cũng không biết anh ta có chê mẹ không có đầu óc không…]

Tôi: “…”

Bỗng nhiên tôi lắc Trình Đại Hổ dậy, tỏ vẻ sốt ruột nói: “Đại Hổ, con sao thế? Gặp ác mộng à? Không sao, không sao đâu, có mẹ ở đây, ngủ đi nhé.”

Trình Đại Hổ: […]

Mẹ tôi tốt quá.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.