Sau khi bận rộn cả ngày, tôi bắt đầu đi làm, người cũng như phát điên.
Biểu hiện cụ thể là một ngày tôi gửi tám tin trong vòng bạn bè.
[Thời tiết nóng đến mức không muốn ra ngoài, tôi còn phải đi làm sớm.]
[Rất thích đi làm, có cảm giác nghiệp chướng kiếp trước.]
[Tiền lương thấp như thế, phạm lỗi sai trong công việc cũng đúng, dù sao tiền nào của nấy.]
[Luôn cảm giác tính cách của mình không thích hợp đi làm, chỉ thích hợp lãnh lương.]
…
Tống Bạc Khê: [Tiền lương.]
Anh chuyển khoản năm trăm tệ qua Wechat của tôi, tôi nhíu mày nhận lấy.
Tống Bạc Khê: [Hôm nay trời nóng quá, có người cần một cốc đá bào nho kéo dài tính mạng à? Còn thừa có thể mua đồ ăn vặt cho thỏ và Đại Hổ.]
Tôi: “…”
Mọi người có ai hiểu không!
Tôi cần đá bào nho để kéo dài tính mạng à?
Không, thứ cần để kéo dài tính mạng chính là tình yêu sắp đ.â.m hoa kết trái của tôi.
*
Tống Bạc Khê đi sớm về trễ, có khi bận đến mức chân không chạm đất nhưng vào tám giờ tối sẽ gọi video với tôi để xem thỏ.
Thỉnh thoảng vào lúc quá muộn, tôi đã ngủ thiếp đi, anh cũng chỉ nhắn mấy câu.
[Đã ngủ chưa?]
Một lát sau: [Ngủ ngon.]
Bây giờ ánh mắt tôi nhìn thỏ đầy vẻ yêu thương.
Trình Đại Hổ mắng tôi cười giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, người phụ nữ ác độc chỉ có nhan sắc. Trên thực tế, ngủ nhiều hơn heo chó, cứng đầu hơn con lừa.
Tôi: “…”
Đột nhiên ba tiếng chuông vang lên phá hỏng tâm tư trò chuyện với Trình Đại Hổ của tôi. Tôi tưởng là Tống Bạc Khê nên tươi cười mở cửa, khi nhìn thấy bóng người đến, trong phút chốc nụ cười biến mất không còn gì nữa.
Trình Đại Hổ ung dung đi đến, lúc nhìn thấy người đến, trong ánh mắt nó chỉ còn vẻ cảnh giác.
“Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông đeo kính rất lịch sự, đẩy kính cười nói.
Tôi cười lạnh: “Còn sống à?”
Gương mặt tuấn tú kia cứng đờ, cười gượng mấy tiếng: “A Hâm, đừng như thế. Mặc dù chúng ta đã chia tay rồi nhưng vẫn có thể làm bạn.”
Trình Đại Hổ “Méo” một tiếng: [Bạn bè chó má, người tiền nhiệm xem như đã c.h.ế.t rồi.]
Tôi đồng ý với câu nói này của Trình Đại Hổ.
Nhưng đương nhiên Tần Nhiên không hiểu được ý này, anh ta cười nhìn Trình Đại Hổ, khom người muốn ôm nó.
“A!”
Tôi và Trình Đại Hổ vẫn chưa phản ứng kịp, một bóng trắng đã nhảy lên đá vào mu bàn tay Tần Nhiên một cái.
“Súc sinh ở đâu ra thế!” Tần Nhiên nổi giận, hơi vung tay nắm lỗ tay con thỏ kia.
Sắc mặt của tôi trở nên nghiêm túc: “Tần Nhiên, buông ra!”
Nhưng Tần Nhiên không còn giả vờ nể mặt tôi nữa, cười nhạo nói: “Lần này tôi đến là vì muốn đưa Đại Hổ đi.”
Trình Đại Hổ: [Anh bị bệnh à?]
Tần Nhiên lắc lư con thỏ: “Cô không đưa Đại Hổ cho tôi thì tôi sẽ đưa con thỏ này đi.”
Tôi: “Anh và con thỏ đừng hòng đi.”
Tần Nhiên: “?”