Lần đầu tiên vào cục cảnh sát, trái ôm mèo phải ôm thỏ.
Chú cảnh nhìn không nhịn được cười: “Cô đang chuyển nhà à?”
Tôi ngồi trên ghế gượng cười, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ Tống Bạc Khê đón ra.
“Có chuyện gì thê?” Có cảnh sát nữ đi từ bên ngoài vào hỏi.
Chú cảnh sát nói: “Haiz, một người đàn ông đã chia tay rồi còn cướp mèo của cô gái này, bị cô gái này quật ngã xuống đất.”
Tần Nhiên và tôi chia tay đã lâu, đã quên tôi là quán quân tán đả thường bất chợt nổi điên.
Cho nên, lúc anh ta nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt hoảng sợ.
“Nhìn không ra đó.” Cảnh sát nữ nhìn tôi một vòng, giơ ngón tay cái với tôi.
Tôi ngượng ngùng cười một tiếng.
Lúc Tống Bạc Khê mệt mỏi chạy đến, tôi đang sờ lông thỏ.
Trước kia, thỉnh thoảng con thỏ trong n.g.ự.c sẽ giận dỗi không cho tôi ôm, nhưng từ khi thấy Tần Nhiên ngã xuống, nó vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi.
Trình Đại Hổ cũng, dùng đuôi cọ mắt cá chân của tôi: “Đã nói rồi, đã đánh anh ta thì không thể đánh con nhé.”
Tống Bạc Khê mệt mỏi đi qua: “Trình Hâm.”
Tôi ngẩng đầu.
Tống Bạc Khê thở dốc một hơi, bước nhanh qua vuốt tóc tôi.
“Không sao chứ?” Anh khẽ hỏi thăm.
Tôi lắc đầu, khẽ nói: “Xin lỗi, còn giày vò anh qua đây một chuyến.”
Tống Bạc Khê hơi ngẩn người, cười nói: “Không sao, cô không sao thì tốt. Cô hãy nghĩ một lát nên ăn gì, an ủi tâm hồn đang hoảng loạn.”
Anh cúi người xuống ký tên lên giấy cảnh sát đưa qua, từ góc độ này của tôi có thể nhìn thấy lông mi dày của anh rũ xuống và góc mặt đẹp trai.
Tôi: “Anh thích ăn cơm chiên trứng không?”
Tống Bạc Khê: “?”
Tôi nói: “Tôi làm cơm chiên trứng cho anh ăn, vô cùng ngon.”
Tống Bạc Khê cong môi: “Ừm.”
Theo hồi ức của người trong cuộc, sau khi anh vội vã đi vào cục cảnh sát còn đụng phải Tần Nhiên.
Vốn dĩ không biết, nhưng Tần Nhiên còn hùng hổ nhắc tên tôi nên anh nhìn nhiều lần.
Sau đó, Tần Nhiên bị anh dùng bả vai đẩy đụng vào tường.
“Anh!”
Tống Bạc Khê lạnh lùng ngước mắt lên: “Nhìn đường đi.”
Tần Nhiên không biết anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Bạc Khê lại nghẹn lời.
*
Sau khi trở về, con thỏ và Trình Đại Hổ nhìn nhau không chớp mắt, sau đó về ổ của mình.
Tôi rửa tay, buộc tóc lên đi vào bếp.
Tống Bạc Khê muốn giúp tôi, lại bị tôi đuổi ra ngoài: “Một mình tôi làm được.”
Tống Bạc Khê cười: “Sợ tôi học trộm à?”
Tôi khoát tay: “Không phải, là vì tôi tự làm có cảm giác vô cùng thành công.”
Tống Bạc Khê nhíu mày.
“Mỗi khi nấu xong tôi đều nghĩ… Đã đẹp thì thôi, còn khéo tay như thế.”
Tống Bạc Khê bật cười, vỗ tay với tôi: “Hay lắm.”
Trình Đại Hổ dùng móng vuốt che mắt: “…”
Anh nuông chiều mẹ tôi đi.