Chuyện Tần Nhiên như một viên đá rơi xuống hồ, gần như không có bao nhiêu gợn sóng.
Trái lại, quan hệ giữa tôi và Tống Bạc Khê phát triển như đạp xe đạp.
Nếu như thỉnh thoảng Tống Bạc Khê tan tầm sớm thì sẽ đến xem thỏ, sẵn mang vài thanh pate mèo.
Qua mấy lần, ánh mắt Trình Đại Hổ nhìn Tống Bạc Khê như nhìn cha ruột.
Thậm chí, nó còn âm thầm chuẩn bị đổi tên là “Tống Đại Hổ”, biểu đạt sự trung thành với anh.
Tôi: “…”
Chị đây cúi đầu không phải trầm mặc mà là tìm cục gạch.
Trình Đại Hổ: “…”
[Phải nói với Tiểu Mỹ hôm nay mình không đi được, mẹ nói muốn dạy ta khi gặp bà ngoại phải làm gì.”
*
Qua mấy ngày sau, khi Tống Bạc Khê đã rảnh rỗi, anh đón thỏ về nhà.
Lông trên người Trình Đại Hổ đã dài ra, tôi không cản nó ra ngoài nữa.
Gần đây, nó thích đi đến nhà Tiểu Mỹ, một con mèo Ba Tư thuần trắng của chị hàng xóm sát vách. Ngày nào cũng đi sớm về trễ, vừa về đã ngả dầu đi ngủ, còn bận hơn tôi.
Tôi cũng bận rộn nhiều việc.
Ngày nào cũng bận sắp phát điên.
[Đừng hỏi vì sao tôi lại bị những anh đẹp trai lừa, vì tôi không tin những anh không đẹp trai.]
[Anh nói anh hơi khó theo đuổi, ok chị đây block anh rồi.]
Tống Bạc Khê: [?]
[Không khó theo đuổi.]
[Tôi theo đuổi em.]
Tôi ngồi trong bàn làm việc của mình, cười như vịt.
Tổ trưởng: “?”
Tôi bình tĩnh xoa khóe miệng, chờ tổ trưởng quay người đi mới trả lời Tống Bạc Khê:
[Đừng nghe ngược tiếng chuông, có anh sưởi ấm mùa đông cho em.]
Tống Bạc Khê đáp rất nhanh: “Ok anh.]
Ôi đàn ông, trò vặt lấy lòng anh thôi.
Ha ha ha ha ha ha ha!
Mọi người, từ đây chúng ta người chó khác đường.
Ha ha ha!
*
Hôm nay tôi được tan tầm sớm, lúc trở về khu cư xá đúng lúc nhìn thấy Trình Đại Hổ đang đánh nhau với một con mèo đen.
Trình Đại Hổ cào mấy cái, con mèo đen cất tiếng meo meo ỉu xìu.
Trình Đại Hổ kiêu ngạo cất bước: [Hoa sẽ tàn, người sẽ ngốc, nhưng vẻ đẹp trai của tôi sẽ tồn tại mãi trên thế gian.]
[Không nói nữa, mẹ tôi đến.]
Trình Đại Hổ nhìn thấy tôi, trong phút chốc đuối cứng đờ chạy chậm đến, giọng nói còn dịu dàng hơn mèo đen.
“Meo~”
Tôi nhìn nó, khẽ nói: “Đi thôi, về nhà, một lát bố dượng con đến..”
Trình Đại Hổ: “?”
[Meo meo meo? Bố dượng à?]
[Tống Bạc Khê.]
Trình Đại Hổ “Meo” một tiếng, vội dùng chân đập vào vai tôi, con ngươi run lên.
[Hai người ở bên nhau từ khi nào! A a a! Tống Bạc Khê thích mẹ rồi! A a!]
Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, không tính toán với nó, vuốt lông nó: “Tình huống thế nào à, là tình huống này. Tình huống cụ thể thế nào thì phải xem thử.”
Trình Đại Hổ: [Đây chính là trời ban ngôn ngữ cho nhân loại à? Cao thâm thật.]
Đuôi của nó vung vẫy cọ cổ tay của tôi.