Cơm tối do Tống Bạc Khê nấu, tôi chỉ làm thức ăn cho mèo và thỏ.
Sau khi cơm nước xong, Tống Bạc Khê muốn ôm thỏ trở về. Tôi kinh ngạc: “Sớm vậy à?”
Bên ngoài trời còn chưa tối.
Tống Bạc Khê hơi ngẩn người, vội rủ mi mắt xuống, trên làn da tuyết trắng dần đỏ lên.
Tôi cầm quần áo lên: “Ra ngoài dạo chơi chợ đêm à?”
Tống Bạc Khê cười khẽ gật đầu.
Đẹp trai, lạnh lùng lại biết nấu cơm.
Tôi nhớ đến giấc mộng kia.
Đầu óc tôi như mơ hồ: “Này, vợ.”
Tống Bạc Khê mở to mắt, ầm một cái lỗ tai đỏ lên.
Trình Đại Hổ bước ra từ ổ mèo, bước chân lảo đảo nhìn tôi với vẻ không thể tin được.
Tôi: “…”
Chỉ cần tôi không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Tôi bình tĩnh khoác áo, ngoắc Tống Bạc Khê: “Đi thôi cục cưng.”
Tống Bạc Khê một tay ôm thỏ, một tay nắm tay tôi, bên chân còn có một con mèo quýt màu cam tỏ vẻ lạnh lùng.
“Ăn bông cải xanh không?”
Tôi đi qua: “Bông cải xanh xào thịt à?”
Thấy Tống Bạc Khê gật đầu, tôi: “Ăn.”
Ôm con thỏ không tiện, tôi vừa muốn nhận con thỏ, con thỏ đã vượt lên một bước nhảy xuống trước… Giẫm lên đuôi của Trình Đại Hổ.
Trình Đại Hổ: “…”
[Con thỏ ngu xuẩn này, mi đừng tưởng rằng bây giờ hai chúng ta khác cha khác mẹ, tao không dám đánh mi nhé!]
Con thỏ thả một cái rắm cho nó.
Trình Đại Hổ: “…”
“A a a!”
[Tao phải cho mi mở mang kiến thức xem con mèo ăn ba bát thức ăn và nắm đ.ấ.m như đống cát lớn!”
Tôi: “…”
Nhìn không ra nắm đ.ấ.m nhưng đúng là suy nghĩ như đống cát lớn.
*
Tống Bạc Khê đưa tôi đến dưới cư xá.
Dưới lầu có một người quen đang đứng, híp mắt nhìn chúng tôi.
“Tôi phải nói sao nhỉ, Trình Hâm, đây là niềm vui mới của cô à?”
Tôi bình tĩnh: “Ngàn dặm xa xôi đến đây để bị mắng, chẳng đáng chút nào.”
Tần Nhiên nghẹn: “Dù sao vào lúc chúng ta yêu nhau cũng nuôi Đại Hổ, chẳng khác gì con trai cả. Sao tôi lại không có quyền nuôi dưỡng nó chứ?”
Tôi nhíu mày: “Đại Hổ, con muốn ở cạnh anh ta không?”
Trình Đại Hổ ghét bỏ “Méo” một tiếng.
Méo xong, đầu lắc như trống lắc.
[Anh ta có lắp GPS không, anh ta không biết vị trí của mình đang ở đâu à.]
Tôi sợ nó lắc đến mức não chấn động, vuốt ve nó nhìn Tần Nhiên: “Đại Hổ không muốn ở với anh. Lúc trước khi nuôi mèo, anh nói dị ứng với lông mèo, không nhúng tay chăm sóc. Nuôi Đại Hổ đều do tôi dùng tiền, tôi chăm nó. Sao nào, bây giờ đã hết dị ứng hay da mặt dày hơn rồi?”
Tần Nhiên ngượng ngùng: “Chẳng phải tôi nhớ nó sao? Hơn nữa, một con mèo mà thôi, tôi dùng tiền mua được rồi. Cô nói đi muốn bao nhiêu tiền?”
Tôi: “Một trăm triệu.”
Tần Nhiên: “.,.”
Tôi cong mắt, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng: “Khi tôi đối xử với anh như một con người, làm phiền anh giả vờ giống một con người được không. Đừng định giở trò với Đại Hổ.”
Tần Nhiên tức giận nói: “Trình Hâm, cô nói chuyện kiểu gì thế!”
Bỗng nhiên có một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lại. Tống Bạc Khê lạnh lùng nói: “Cô ấy nói chuyện bình thường.”
Lồng n.g.ự.c Tần Nhiên chập trùng, anh ta thấp hơn Tống Bạc Khê một cái đầu nên khí thế thiếu một chút.
Tống Bạc Khê: “Anh dị ứng lông mèo à?”
Tần Nhiên khó hiểu “Ừm” một tiếng: “Thì sao?”
Tống Bạc Khê: “Tôi không dị ứng.”
Tần Nhiên: “?”
Trình Đại Hổ: “Bố! Bố ruột! Giúp giúp!”
Cha người bố duy nhất của con!