Ngày hôm sau, Tống Bạc Khê gửi cho tôi ảnh chụp màn hình, trong ảnh chụp đó là một con mèo quýt rất giống Trình Đại Hổ.
Mấy năm trước mèo của cô gái đó qua đời, gần đây cô ấy vẫn luôn tìm mèo giống như thế với giá cao.
Có lẽ Tần Nhiên nhìn thấy tin này mới nhớ đến Trình Đại Hổ.
Tống Bạc Khê: “Gần đây đừng để Đại Hổ ra ngoài, không biết Tần Nhiên sẽ làm chuyện gì nữa.”
Anh lo lắng cũng đúng, nhưng không ngờ lại bỏ qua con thỏ.
Ban đầu, Tống Bạc Khê nghĩ rằng con thỏ tìm Đại Hổ chơi, buổi tối mới về nhà ăn rau. Đại Hổ nghe thấy tiếng chuông cửa, nó buồn ngủ mơ hồ chui ra khỏi ổ mèo, cùng tôi hai mặt nhìn nhau.
…
Tôi: “Đại Hổ, con thấy con thỏ không?”
“Meo?”
Trình Đại Hổ: [Con thỏ ngốc à? Không biết nữa, hôm nay con ra ngoài chơi với Tiểu Hoa cả ngày, mệt c.h.ế.t mèo.]
Tống Bạc Khê nắm tay tôi an ủi: “Không sao, chắc là nó trốn đi thôi, anh đi xuống dưới tìm thử.”
Tôi vội nói: “Em đi cùng anh.”
Cư xá và biệt thự nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ dựa vào hai chúng tôi chắc chắn không tìm được.
Trình Đại Hổ duỗi người đi xuống dưới cùng chúng tôi, nó ngồi trên khóm hoa gọi một đám mèo hoang đến: “Người đứng sao tôi, anh hai của mấy đứa không thấy nữa, mau tìm trở về.”
Chỉ phút chốc, tiếng meo meo vang lên liên tục.
“Đi đi.” Mèo quýt giơ vuốt lên.
Bầy mèo biến mất không còn tung tích.
Tống Bạc Khê: “…”
Tôi: “…”
Chấn động, đứa con bất hiếu của tôi lại là thủ lĩnh thế giới ngầm.
… Vậy tôi còn thi vào biên chế được không?
*
Tôi và Tống Bạc Khê đã tìm trong bụi cỏ, thùng rác gần đó mấy lần nhưng lại không tìm được con thỏ.
Vẻ mặt Tống Bạc Khê lạnh lùng không nhìn ra được sự lo lắng nhưng trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Tôi nói: “Nhân viên quản lý còn chưa tan ca, đi xem camera đi.”
Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ con thỏ trốn đi thôi nên không muốn đi điều tra, bây giờ còn mười phút nữa sẽ đến giờ tan ca của nhân viên quản lý.
Nhân viên quản lý là người đàn ông dễ nói chuyện, anh ta đang trực ban nghe nói thỏ mất tích thì vội mở camera cho chúng tôi xem.
Trong video, một người đàn ông mặc đồ đen lấp ló đứng ở cửa cư xá, đuổi theo con thỏ lại bị nó đạp vào mặt.
Sau đó, anh ta bắt con thỏ.
Tôi cắn răng: “Tần Nhiên!”
Bỗng nhiên Trình Đại Hổ nhảy vọt đến: [Dám bắt cóc đàn em tôi! Đao của tôi đâu? Đao đâu…]
Tôi vội vàng ôm nó: “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại.”
Nhưng mà…
“Kẻ đần Tần Nhiên này, nếu con thỏ xảy ra chuyện gì thì bà đây là người đầu tiên làm thịt anh ta! Giết c.h.ế.t anh ta! Giết hết!”
Tống Bạc Khê ôm tôi: “Bình tĩnh lại, bình tĩnh!”
Ai mà không phát điên chứ, kìm nén thôi.
Anh nhân viên quản lý nhìn tôi, cùng Trình Đại Hổ âm thầm lùi về sau.
*
Sau khi biết Tần Nhiên bắt cóc con thỏ, Tống Bạc Khê gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trùng hợp chính là người đến giải quyết vẫn là chú cảnh sát kia.
Tần Nhiên không hề đề phòng bị bắt trở về.
“Tôi không phạm pháp! Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi!”
Chú cảnh sát chỉ vào con thỏ trong lòng Tống Bạc Khê: “Phạm tội trộm cướp gia súc người khác chăn nuôi.”
Tôi cười nhạo: “Anh thiếu kiến thức pháp luật, xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo đến mức vứt não rồi à?”
Tần Nhiên tức giận: “Trình Hâm!”
Trình Đại Hổ khinh thường nhìn thoáng qua Tần Nhiên, đắc ý đến mức tiếng lòng vang bên tai tôi: [Mặc dù mẹ tôi không có đầu óc, nhưng mẹ tôi biết tìm chú cảnh sát.”
Tôi kiêu ngạo gật đầu.
Khoan đã… Ai không có đầu óc?
Tôi nắm chân Trình Đại Hổ, trong mắt đầy vẻ yêu thương: “Mẹ nhịn con đã lâu rồi.”
Trình Đại Hổ: “Meo.”
… Được rồi, mèo quýt chí ở bốn phương, trong lòng có nỗi khổ không thể nói ra.