Mèo quýt làm thủ lĩnh

Chương 10


Hành vi trộm cắp động vật người khác nuôi, nếu phạm lỗi nhẹ thì chỉ phạt tiền và tạm giam.

Tần Nhiên bị đề nghị tạm giam một tuần, tôi và Tống Bạc Khê ôm con thỏ bị hoảng sợ đi về.

Trình Đại Hổ ỉu xìu ở bên cạnh tôi.

Tống Bạc Khê sờ con thỏ, lo lắng nhìn Trình Đại Hổ: “Nó thật sự không sao chứ?”

Tôi lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ sắp làm bố mà thôi.” 

Chị gái nhà hàng xóm vừa mới gửi tin nhắn Wechat cho tôi, nói Tiểu Hoa mang thai rồi.

Tiểu Hoa rất ngoan, vốn không đi ra ngoài, chỉ có thỉnh thoảng Trình Đại Hổ qua nhà bên đó một lát.

Cho nên đứa nhỏ trong bụng Tiểu Hoa là ai cũng dễ dàng đoán được.

Tống Bạc Khê: “…”

Con thỏ: “…”

Trình Đại Hổ: “…”

“A a a! Tiểu Hoa!”

Mèo quýt hưng phấn vẫy đuôi.

Mà dường như tôi có thể nhìn thấy tiền của tôi trôi đi như thác đổ.

Đứa con bất hiếu vô dụng, mẹ già phải vất vả.

Không dám ngủ, vốn không dám ngủ.

Sợ thức dậy sau giấc ngủ phải đi làm công.

*

Gần đây Tống Bạc Khê phải đi công tác, lại gửi con thỏ cho tôi.

Anh ấm ức dựa vào tôi đang ngồi trên ghế salon.

“Em sẽ nhớ anh chứ?”

Tôi vui vẻ xem show giải trí: “Sẽ nhớ.”

“Em không ngẩng đầu lên.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt chân thành: “Hôm qua đi bệnh viện đã cắt bỏ não yêu đương rồi. Như vậy trong đầu chỉ nhớ mỗi anh thôi ~”

Trình Đại Hổ: [Ọe]

Tống Bạc Khê mím môi cười khẽ, trên cổ trắng nõn dần đỏ lên, rất hài lòng với câu này.

Tôi sờ mặt anh, chân thành nói: “Có việc nhớ gửi tin nhắn Wechat cho chị đây, chuyện nhỏ chị không giúp, chuyện lớn không giúp được, nhưng nhớ có chuyện phải gửi tin nhắn cho chị đấy.”

Tống Bạc Khê: “… Cảm ơn chị.”

Tôi hài lòng rụt tay lại: “Phải thế chứ.”

Trình Đại Hổ ló đầu ra khỏi ổ mèo, trong mắt to phản chiếu bóng dáng của Tống Bạc Khê.

“Meo.”

[Bố! Mẹ con là bạn Hello Kitty!”

[Bố tỉnh táo lại đi!]

Tống Bạc Khê khẽ nói: “Gần đây Đại Hổ hay kêu quá, sắp phát dục à? Chờ Tiểu Hoa sinh con rồi, chúng ta đưa Đại Hổ đi phẫu thuật đi.”

Trình Đại Hổ: “?”

“Meo meo meo!”

“Con xem bố là bố ruột! Bố lại không xem con là con ruột! Bố còn muốn cắt ciu của con! Đồ đàn ông ác độc!”

Trình Đại Hổ chạy ra khỏi ổ mèo, ôm chân của tôi hùng hùng hổ hổ.

Tôi sờ đầu Trình Đại Hổ, cảm khái tình cảm bố con lại vỡ vụn như thế.

“Cũng đúng, anh chọn ngày đi.”

Trình Đại Hổ: “?”

[Mẹ! Mẹ không thể làm như thế! Phẫu thuật xong thì con không còn hoàn chỉnh  nữa! Mẹ!]

[Mẹ, mẹ đừng tin người đàn ông ác độc này, anh ta giống hệt con thỏ của anh ta, đều thích giả vờ làm trà xanh đóng vai yếu đuối! Mẹ! Mẹ không thể bị anh ta lừa được!”

Tống Bạc Khê cụp mắt dựa vào người tôi, mỉm cười nói: “Vậy chờ anh đi công tác trở về nhé.”

Tôi: “Theo ý anh.”

Trình Đại Hổ phát điên: “Ðát Kỷ c.h.ế.t tiệt ăn một đ.ấ.m của ta đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.