13.
Khi trận bão tuyết đầu tiên kết thúc, bọn ta vẫn đủ ăn đủ uống và sống an toàn. Vì bọn ta đã tích trữ rất nhiều lương thực, chỗ đó thậm chí còn dư sức, đủ để cho cả gia đình ăn trong mấy năm liền. Cho nên cũng không cần phải cố tình nhịn đói để tiết kiệm lương thực làm gì.
Nhưng không giống như gia đình ta, các hộ dân xung quanh đều đã bắt đầu rơi vào tình trạng đói kém.
Thế nhưng thời điểm này mọi người vẫn bình tĩnh, bởi vì họ vẫn đang mong chờ triều đình sẽ cử người đến cứu trợ thiên tai. Thậm chí họ còn suy đoán, bão tuyết sẽ ngừng và thời tiết sẽ lại trong xanh.
Tuy nhiên họ lại không hề biết.
Tuyết sẽ không bao giờ ngừng rơi hoàn toàn cả.
Nạn đói và dịch bệnh do cơn bão tuyết này gây ra sẽ hành hạ chúng ta trong suốt ba năm liền.
Sau trận bão tuyết ấy, ông trời cũng không cho chúng ta có cơ hội để thở.
Vài ngày sau, tình trạng tuyết rơi dày đặc ấy sẽ lại quay trở lại.
“Là bọn họ!”
“Nghe ta nói này, người sống trong đó là ca ca ta – Trình Hải Đức, huynh ấy là một thương nhân giàu có, nổi tiếng ở kinh thành!”
“Chúng ta đều sắp chết đói rồi, thế nhưng sáng nay bọn họ lại ăn cái gì? Bánh bao thịt thơm ngon nóng hổi!”
“Các vị anh hùng, chỉ cần hôm nay chúng ta tìm ra cách phá hủy cái tấm lưới sắt này, chúng ta liền có thể lấy đi lương thực và thịt trong nhà họ. Như vậy, tất cả chúng ta đều sẽ được cứu! Cả dân làng này cũng sẽ được cứu!”
Phụ thân ta vội chạy ra ngay khi nghe thấy tiếng hô hào của bá phụ.
Nhớ tới chuyện ta đã từng kể cho ông ấy nghe, rằng bá phụ sẽ ăn thịt nuốt xương cả gia đình chúng ta. Ông ấy vẫn luôn một mực không muốn tin, thế nhưng lúc này mọi hoài nghi ấy đều hóa thành hận thù, ông ấy tuyên bố cắt đứt quan hệ với bá phụ ngay tại chỗ:
“Trình Hải Dũng! Đồ súc sinh! Giữa chúng ta từ giờ sẽ không còn tình huynh đệ gì nữa!”
“Ồ, ai muốn làm huynh đệ gì đó với ngươi cơ chứ?”
“Ngươi chỉ là một tên yếu đuối mang lại sự nhục nhã cho Trình gia chúng ta! Tốt nhất ngươi nên rời khỏi cái ghế gia chủ đi, thà để ta lên ngồi thay ngươi còn hơn!”
Cũng như kiếp trước, bá phụ nói xong hai câu này liền cầm hòn đá lên, dẫn đầu ném vào bọn ta:
“Các vị anh hùng! Mau phá hủy cái tấm lưới sắt này! Chỉ cần tấm lưới sắt này bị phá hủy, chúng ta liền có thể lao vào sân mà cướp đồ!”
“Tuyết nhất định sẽ lại rơi dày đặc. Vì vợ con ở nhà, vì mạng sống của cả thôn, mọi người nhanh tay lên!”
Nghĩ mà xem, đôi khi số phận thật khó thay đổi…
Ngay cả khi ta đã trùng sinh và chạy về trốn ở ngôi nhà cũ dưới quê. Thế nhưng người dẫn đầu ra tay sát hại gia đình ta vẫn là Trình Hải Dũng.
Những kẻ tị nạn này đều đã từng gi.ết người, từ lâu bọn chúng đã ghen tị với lương thực của nhà ta. Dưới sự xúi giục của bá phụ, bọn chúng đều tự cho rằng mình là những anh hùng Lương Sơn Bạc, nhân danh trừng trị và diệt trừ cái ác, bọn chúng đã cố gắng hết sức để đập nát tấm lưới sắt vây ngoài nhà ta.
Nhưng đám bạo dân này đã sử dụng ít nhất mười cái rìu rồi mà vẫn không phá hỏng được tấm lưới sắt vây ngoài sân nhà ta.
“Nếu không được thì hay là các người nghỉ ngơi lấy sức chút đi?”
Thành thật mà nói, tấm lưới sắt này không phải là một tấm lưới sắt bình thường. Phụ thân ta đã đổ rất nhiều tiền để tìm thợ đúc. Ngay cả ta cũng không hiểu hết được những cơ quan bên trong.
Dù sao người đúc ra tấm lưới sắt này cũng đã từng xây dựng lăng mộ cho hoàng đế. Chỉ cần là sắt do chính tay ông ta đúc ra thì tới ngàn năm sau cũng không hỏng được.
Ta ngồi trong sân bỏ thêm than vào lò, nhàn nhã ngồi thưởng trà nóng, phía sau là một hàng đầy tớ cường tráng.
Ta dành thời gian ra nhìn kĩ.
Nhận ra nhiều khuôn mặt trong số những kẻ tị nạn này quen thuộc đến mức khiến ta không thể không ghét họ. Ta nghĩ thầm, chắc hẳn ông trời cũng đang giúp đỡ ta. Dù ta có chuyển tới đâu đi nữa thì những kẻ đó vẫn sẽ lại đến hãm hại Trình gia bọn ta.
Thế nên, nếu như các ngươi chết trong tay ta, cũng không oan uổng tí nào!
Uống trà nóng xong, ta nướng vài quả cam trên lò than, vừa gọt cam, ta vừa cố tình gài bẫy bá phụ:
“Các ngươi nghe này—”
“Người dẫn các ngươi tới đây tên là Trình Hải Dũng – bá phụ của ta. Thật ra ông ấy vốn dĩ là người của bọn ta. Cố ý dẫn dụ các ngươi tới đây đập phá cướp bóc chỉ để tụ hợp tất cả các ngươi lại, sau đó giết toàn bộ. Như vậy bọn ta liền có thể lấy rìu và áo khoác mùa đông từ các ngươi!”
Đám bạo dân náo loạn kia cuối cùng cũng ngừng đập phá cổng sắt nhà ta. Dù sao thì cho dù không muốn bọn họ cũng phải dừng lại thôi. Bởi phụ thân đã chi rất nhiều tiền để tìm một tên thợ rèn có tay nghề ngang ngửa Lỗ Ban. Những tấm lưới sắt y như một tấm chắn bảo vệ ngôi nhà. Mặc dù ngày thường trông nó có vẻ bình thường, nhưng chỉ cần ta nhẹ nhàng chuyển động cơ quan, những mũi tên độc đáng sợ sẽ từ từ nhô lên khỏi mặt đất!
Những mũi tên độc này bay lên dày đặc, giống như những con rắn đang phun ra nọc độcr. Từng mũi tên một, tạo lên sự răn đe chí mạng cho những người tị nạn đói khát này.
Trong nạn đói, nơi người ta ăn thịt người không nhả xương, có một thứ còn quan trọng hơn cả lương thực, đó là vũ khí!
Ai cầm vũ khí trong tay thì nắm quyền sinh sát.
Những kẻ bạo dân này tuy tàn ác nhưng bọn họ vẫn sợ chết.
Thế nhưng một số kẻ vì quá tức giận mà quên trốn thoát. Họ vây quanh bá phụ ta: “Tốt lắm! Trình Hải Dũng! Bọn ta tin tưởng ngươi như vậy… Thậm chí còn chia sẻ lương thực của mình cho ngươi! Đây là cách mà ngươi đền đáp bọn ta đó hả?!”
“Mau! Giết hắn! Bằng không hôm nay cho dù có chết ta cũng không yên nghỉ được!”
Ở trong sân, ta vuốt ve Đại Hoàng, nhàn nhã thưởng thức màn kịch ở bên ngoài.
Trình Hải Dũng từng bước từng bước lùi lại, quỳ xuống cầu xin lòng thương xót một cách tuyệt vọng:
“KHÔNG……”
“Các huynh đệ, các ngươi hiểu lầm ta rồi…”
“Đừng có tin lời con ranh đó nói! Nó đang cố tình gây xích mích giữa chúng ta, bản thân nó thì đang ở bên trong thưởng thức đồ ăn ngon! Ta cũng như các huynh đệ, trong nhà chẳng hề có chút đồ ăn! Nếu như ta cấu kết với nó thì làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh thế này…”
14.
Trình Hải Dũng bị một số tên bạo dân đánh chết bằng tay không.
Trước khi chết, đôi mắt ông ta mở to đầy sợ hãi.
Ta tin rằng những kẻ đã giế.t ch.ết ông ta ắt hẳn đã từng vô cùng tín nhiệm ông ta, sẵn sàng tham gia cuộc tấn công này cùng ông ta.
Nhưng…
Dù có một người ca ca trung hậu như phụ thân nhưng Trình Hải Dũng vẫn bị lòng ghen tị làm cho mù quáng. Ông ta điên cuồng ham muốn cái ghế gia chủ Trình gia. Cho dù không xảy ra nạn đói đi nữa thì sớm hay muộn ông ta cũng sẽ tìm cách cô lập nhà họ Trình bọn ta.
Sau khi Trình Hải Dũng ch.ết, những kẻ bạo dân vì đã gi.ết ch.ết ông ta nên cơn tức giận cũng bay sạch, bọn họ quyết định rời đi.
Nhưng đã quá muộn rồi!
Ta nhấn nút. Ngay lập tức, hàng trăm mũi tên độc bay ra dày đặc.
Không ai trong số những kẻ bạo dân đã hại ch.ết gia đình ta ở kiếp trước còn sống sót!
15.
Sau khi cuộc bạo loạn này kết thúc.
Những gì diễn ra tiếp theo khá khác biệt so với kiếp trước.
Kiếp trước, Trình Hải Dũng cổ vũ đám bạo dân đó cướp bóc khắp nơi. Dần dần, ông ta hình thành thế lực tà ác của riêng mình trong những năm đói kém.
Ông ta vì chiếm đoạt lương thực của gia đình ta nên có được lợi thế trong tay. Thế là ông ta thống trị cả một vùng, tự phong mình thành “quan”, tác oai tác quái.
Tất cả nạn dân nếu tuân lệnh ông ra thì sẽ được phát một ít thức ăn. Còn những kẻ không vâng lời đều bị gi.ết ch.ết và cướp sạch.
Còn phụ thân ta – Trình Hải Đức, kiếp trước vì quá tin tưởng bá phụ nên cũng đã ch.ết trong tay ông ta.
Bây giờ Trình Hải Dũng đã chết, những kẻ bạo dân kiếp trước cũng ít đi rất nhiều.
“Phu nhân à, chúng ta đặt cho tiểu nhi tử một nhũ danh nhé?”
Ngày hôm đó, khi bá phụ bị những kẻ bạo dân gi.ết ch.ết, phụ thân cũng đã tận mắt chứng kiến.
Người phụ thân vốn coi là huynh đệ, thời khắc này lại phản bội ông như vậy. Ông ấy vui vẻ ôm tiểu đệ vừa mới được cho bú no lên: “Trận bão tuyết này…… Đúng rồi! Gọi thằng bé là Phiến Tình (盼晴) đi! Thế nào hả?”
“Không không không, cái tên này quá dễ thương, y hệt tên của nữ nhi vậy.” Mẫu thân ta lắc đầu: “Sao chúng ta không gọi nó là Đoàn Tử (Bánh bao) đi. Đoàn Tử, đoàn tụ, cả nhà đoàn tụ!”
Ca ca ta bật cười: “Mẫu thân này, Đoàn Tử nghe còn giống tên nữ nhi hơn cả cái tên Phiến Tình mà phụ thân đặt!”
Bên ngoài lạnh cóng, tuyết rơi dày đặc.
Thế nhưng đại gia đình bọn ta lại vui vẻ thưởng thức cơm canh nóng hổi quanh căn bếp.
Sau khi uống ba chén rượu, mẫu thân giơ tay lau nước mắt:
“Nhờ có tiểu Lê và nạn đói này chúng ta mới có thể ở bên nhau mỗi ngày. Tiểu Lê, con có thấy trước khi xảy ra bão tuyết và nạn đói, phụ thân và ca ca con suốt ngày chỉ biết bận rộn với công việc không? Đã bao lâu rồi gia đình chúng ta mới có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên như thế này nhỉ…?”