16.
Tuyết cứ rơi từng đợt.
Vào một ngày tháng hai, bỗng dưng trên mái nhà xuất hiện những tia nắng vàng, mặt trời đã lặn từ lâu cuối cùng cũng ló dạng trên bầu trời!
Thật là một thời tiết đẹp hiếm có——
Trong căn phòng ấm áp, ta đang nằm ườn người ra thì bỗng chợt nghe thấy tiếng hét của người hầu ở phía sau:
“Tiểu thư! Mau ra ngoài xem đi, bên ngoài có một vị lang y chân trần đang cứu người kìa!”
Ta không để tâm chút nào:
“Cứu người thôi mà, có gì đáng xem à?”
“Nhưng người được cứu hình như chính là cái tên Trâu Ngọc đó!”
Làm sao mà ta sẽ để hắn được cứu đây!
Sau khi hắn được cứu, không phải ta sẽ tức chết ngay tại chỗ à?
Ta còn chưa kịp buông quả cam trên tay xuống đã vội lao ra ngoài sân.
Qua tấm lưới sắt lớn, ta nhìn thấy bên ngoài có một vị lang y tuấn tú. Trong tuyết lạnh, cởi áo khoác đắp lên người Trâu Ngọc. Đồng thời thi triển châm sơ cứu cho hắn.
Sau hai tháng không gặp nhau, Trâu Ngọc bị bỏ đói đến mức càng trở nên không giống người.
Ta cũng không biết tại sao hắn lại ngất xỉu trước nhà ta.
“Huynh đài, mở miệng ra đi.”
Đây là vị đại Bồ Tát sống gì vậy, đã gầy như thế mà còn dùng ngân châm tự cắt vào lòng bàn tay mình để bổ sung máu cho Trâu Ngọc.
Đúng là một vị thánh nhân vĩ đại!
Hành động của người này khiến ta sốc tới mức đánh rơi quả cam trên tay xuống đất.
Ta vô cùng tức giận!
Mặc kệ đám người hầu ngăn cản, ta nhanh chóng mở cửa rồi lao ra ngoài.
“Đừng cứu hắn! Cứ để mặc hắn chết đi!”
Ta vội chạy tới bên cạnh Trâu Ngọc kéo “vị thánh sống” không khác gì Bồ Tát này lên. Nhưng sau khi đưa tay ra, ta kinh ngạc phát hiện, trên thắt lưng vị Bồ Tát sống này treo một tấm lệnh bài hoàng kim… Họ khắc trên đó giống hệt họ của hoàng đế.
Ta gần như nhảy lên trong sợ hãi.
Vị huynh đài này là hoàng đế sao!?
Không, không, không, huynh ấy cũng không già lắm, chắc là thái tử hay hoàng tử thôi?
Theo ta biết, thời điểm nạn đói xảy ra ở kiếp trước, hoàng đế đã phái nhi tử của mình đi cứu trợ thiên tai.
Chỉ là ở kiếp trước ta cũng không đợi được đến lúc vị thái tử này tới cứu người.
“Vị cô nương này, tại sao lại ngăn cản lang y cứu người?” Nam tử đứng dậy, dáng người tao nhã, lời nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo. Trong từng cử chỉ đều chứa khí chất của bậc quân vương, khiến người ta không thể rời mắt…
“Nếu không thì huynh tới nhà ta dùng bữa đi, sau đó thì cứu hắn?” Ta chỉ vào khoảng sân sau tấm lưới sắt lớn: “Đã đến giờ ăn trưa rồi, ta có thể cho huynh thêm một đôi đũa, được không?”
Huynh ấy có vẻ hơi xấu hổ: “Trong trường hợp này, tiểu sinh cung kính không bằng tuân mệnh.”
Người này có địa vị rất cao, ta cũng không dám ngăn cản huynh ấy cứu Trâu Ngọc.
Vạn nhất thảm hoạ kết thúc, huynh ấy khôi phục thân phận thái tử, sau đó ban chết cho ta thì sao?
17.
Trâu Ngọc tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy ta, tên đó đã bật khóc, gần như quỳ xuống dập đầu với ta.
“Nương tử! Nương tử tốt nhất của ta!”
“Ngay từ đầu đáng lẽ ta không nên cặp kè với ả kỹ nữ đó… Nàng là nữ tử tuyệt vời và xinh đẹp nhất mà ta từng gặp trên đời, thế mà ta lại mù quáng mà bỏ rơi một viên minh châu như nàng để đi với ả kỹ nữ tâm tư xấu xa, đạo đức giả đó.”
“Ả đàn bà độc ác chết tiệt đó, ả đã bán mẫu thân ta cho Nhậm Y Tử để đổi lấy mấy cái bánh ngô! Chính mắt ta nhìn thấy mẫu thân bị Nhậm Y Tử lôi đi. Ta còn tưởng mẫu thân vì mấy cái bánh ngô mà đi với những người đó. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới……”
Nói tới chuyện thương tâm của mình, Trâu Ngọc bật khóc: “Họ thật sự đã bắt mẫu thân ta đi…”
Ta biết rõ, trong nạn đói, trước khi chết ai cũng muốn được ăn no.
Họ sẽ đem chiếc bánh cuối cùng trong nhà đi đổi lấy thịt.
Về phần đó là loại thịt gì thì kiếp này ta không muốn nhắc lại nữa.
Trâu Ngọc quỳ xuống trước mặt ta, bật khóc, gần như dùng cả mạng sống để cầu xin ta: “Là lỗi của ta, nương tử à, xin hãy cứu ta, nếu nàng vẫn chưa hết giận, ta sẽ lập tức đi gi.ết chết ả kỹ nữ đó! Ta sẽ trói ả lại, để nàng có thể tùy ý đánh chửi ả ta. Chỉ cần nàng có thể cho ta một miếng ăn…”
“Trâu Ngọc, ngươi có tí cốt khí gì không thế?” Ta khịt mũi liếc nhìn hắn: “Ngươi đã từng nói gì? Ngươi nói sẽ không bao giờ để mắt tới ta nữa, cũng sẽ không bao giờ đụng tới dù chỉ nửa hạt gạo của Trình gia.”
Trâu Ngọc nửa quỳ xuống bên cạnh ta: “Nương tử à, chắc chắn nàng nhớ nhầm rồi. Những lời này nghe không giống lời mà một con người sẽ nói. Chắc chắn không phải ta.”
Trâu Ngọc giống như phát hiện ra vẫn còn chút may mắn, hắn chỉ vào nam tử đang giặt khăn tay bên cạnh: “Hắn là tên lang y mà nàng tìm tới cứu ta phải không? Ta biết ngay mà, nương tử à, nàng đúng là rất vượng phu!”
Ta đứng dậy, hét vào mặt hắn: “Nếu ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ ném ngươi ra ngoài ngay lập tức!”
“Nương… Nương tử.” Trâu Ngọc đột nhiên sửa lại lời nói: “Trình cô nương à, sau tất cả, Trâu Ngọc gặp được nàng thật đúng là một điều may mắn lớn nhất trong đời…”
“Đừng vội cảm ơn ta.”
Ta dùng thanh âm ôn nhu mà trước nay bản thân chưa bao giờ sử dụng. Sau đó lịch sự đi tới trước mặt nam tử bạch y vẫn đang cầm ngân châm kia: “Thủ phạm cấu kết với Trình Hải Dũng, trì hoãn việc cứu trợ thiên tai của huynh chính là cái tên Trâu Ngọc này…”
18.
Những đau khổ của kiếp trước không phải là vô ích.
Thật may mắn là ta có trí nhớ tốt. Ta nhớ rõ, thời điểm đó gia đình Trâu Ngọc vô cùng đói khổ. Nhiều lần ta bắt gặp bá phụ Trình Hải Dũng của mình đang thì thầm to nhỏ với hắn.
Chắc hẳn bọn họ đã thông đồng với nhau được một thời gian rồi.
Nhưng sau khi sống lại ta mới phát hiện ra manh mối.
Chẳng trách kiếp trước Trình Hải Dũng hết lần này đến lần khác biết rõ từng chi tiết về nhà họ Trình bọn ta. Nhất định Trâu Ngọc đã bàn bạc trước với ông ta. Bọn họ âm mưu diệt trừ Trình gia để có thể chiếm đoạt lương thực nhà ta.
Ông ta với Trâu Ngọc đã cùng lên kế hoạch.
Cho nên, chắc chắn thời điểm thái tử cùng quan lại và binh lính tới cứu trợ thiên tai, Trâu Ngọc cũng đã góp phần vào việc cổ vũ đám bạo dân đi cướp bóc.
Ngay khoảnh khắc Trâu Ngọc bất tỉnh, ta đã nhận ra danh tính của thái tử. Sau đó cùng huynh ấy điều tra mọi manh mối. Cuối cùng, ta và thái tử kết luận. Trong những ngày đầu bão tuyết, Trâu Ngọc và người của hắn đã cố tình chỉ sai đường, khiến thái tử và người của huynh ấy suýt chút nữa không còn đường về mà chết trong núi tuyết.
“Trâu Ngọc! Ngươi biết tội của mình chưa?”
“Thánh nhân” trước đây cắt tay lấy máu cứu người, giờ đây toả ra khí thế lạnh lùng, huynh ấy nhìn Trâu Ngọc đang quỳ dưới đất một cách đầy khinh miệt, tức giận nói: “Sao ngươi dám làm chuyện này? Ta ghét nhất chính là kiểu người ăn gian nói dối như ngươi! Nếu ngươi chịu khai ra đồng bọn của mình, ít nhất ta sẽ để cho ngươi được ch.ết toàn thây.”
Sắc mặt Trâu Ngọc tái nhợt, quỳ rạp xuống đất: “Xin hãy đánh tiểu dân đi, ngài làm gì tiểu dân cũng được, miễn là tha cho tiểu dân một mạng…”
Sau ngày hôm đó.
Thái tử ở lại nhà ta.
Khi phụ thân nghe tin thái tử cắt máu cứu người, ông ấy vô cùng sửng sốt: “Đúng là một vị Bồ Tát có tấm lòng thiện lương, sau này nhất định sẽ là một vị minh quân sáng suốt, thương dân như con…”