19.
Tuyết dày đặc vẫn cứ rơi mà chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trong thời gian thái tử cứu trợ thiên tai. Phụ mẫu ta không dám lơ là chút nào. Họ lấy số thóc từ trong hầm ra, dâng lên cho thái tử: “Thái tử đã phụ trách, thảo dân cũng sẽ tận lực giúp đỡ. Xin trao toàn quyền phân phát số lương thực này cho thái tử, để ngài có thể cứu giúp những người tị nạn khỏi nước sôi lửa bỏng.”
“Đứng dậy đi, nghe nói ngươi tên Trình Hải Đức đúng không? Nếu như có thể vượt qua nạn đói này một cách an toàn, khi trở về ta sẽ bẩm báo phụ hoàng ban thưởng lớn cho Trình gia các ngươi!”
Bỗng dưng thái tử chuyển dời ánh mắt nhìn về phía ta: “Trình Thanh Lê, đừng giả vờ ngoan ngoãn nữa, nãy giờ ngươi nhịn cười bản cung đều nhìn rồi!
Nhưng ta có thể ngừng cười được à?
Phần thưởng đó!
Ta từng thấy rất nhiều tiền, thế nhưng lại chưa bao giờ được làm quan đâu!
Kết truyện:
Đời trước nạn đói diễn ra ba năm, đời này sau ba tháng tuyết rơi dày đặc, mọi thứ đã dần trở lại với quỹ đạo vốn có của nó.
Cuộc sống ngày càng tươi sáng hơn. Nhưng dường như trong lòng mẫu thân ta có một tảng đá lớn đè nặng. Suốt ngày mẫu thân cứ tránh mặt ta, giống như bà ấy đã làm điều gì có lỗi với ta vậy.
Cho đến khi ta bám theo bà ấy vặn hỏi mấy ngày liền, bà mới nhìn ta bằng ánh mắt đầy áy náy.
“Tiểu Lê, kiếp trước nương thực sự đã đối xử với con như vậy sao?”
“Nương thực sự đã đưa cho con chiếc áo bông nhồi tơ liễu à…?”
Đôi mắt mẫu thân đỏ hoe vì khóc, bà ấy im lặng một hồi lâu, sau đó lẩm bẩm: “Nếu là bây giờ, nương nhất định sẽ không làm như vậy… Cho dù nương biết, hành động bất lực kiếp trước của mình…”
Ta gật đầu:
“Mẫu thân, con biết người làm như vậy đều vì hoàn cảnh ép buộc và hương khói Trình gia ta. Nhưng con không hề tức giận. Bởi vì ca ca rất thương con, và con cũng thương huynh ấy. Huynh ấy đã đổi cho con chiếc áo khoác của huynh ấy, đổi cho con mạng sống của huynh ấy… Nhưng con muốn nói với mẫu thân rằng, hương khói Trình gia ta không phân biệt nam nữ.”
“Sở dĩ tính khí của con điên rồ như thế là vì hồi nhỏ ca ca đã từng nói với con: Thích làm gì thì làm, muốn đọc sách thì vào tư thục, bị bắt nạt thì cứ đánh trả. Khi đó con đã từng hỏi ca ca, là làm như vậy có sai không? Bởi vì tất cả những điều này đều không phù hợp với quy chuẩn tam tòng tứ đức của nữ nhân…”
“Mẫu thân biết ca ca nói gì không?”
“Huynh ấy nói, ba cái tấm tòng tứ đức vớ vẩn này. Muội muội của huynh ấy không cần phải tuân theo.”
Khoé mắt mẫu thân ươn ướt.
Bà ấy đã sống vì Trình gia cả đời, thế nhưng giờ khắc này, bà ấy giống như đã tìm lại được bản thân của thời thơ ấu bị phụ thân lôi đi bán: “Trong mấy tháng nạn đói này, nương dường như đã sống lại.”
“Tiểu Lê à, nhờ có con, từ giờ chúng ta sẽ có thể sống thật tốt.”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu như chim ưng của một nam nhân: “Uuuuuuuuuuuuu! Sao huynh lại có được một muội muội tuyệt vời như vậy nhỉ!! Thanh Lê bé bỏng của ca ca, lại đây ca ôm miếng nào!”
Ốiii——
Tới giờ ta mới chợt nhận ra, ca ca ta đúng là một kẻ biến thái mà!!
Tuy nhiên, giọng nói đó lại tiếp tục vọng vào trong: “Quan hệ huynh muội giữa hai người thật đáng ghen tị! Bản cung có thể học theo cách gọi của huynh muội hai người không?”
Khi quay người lại, ta nhận ra ca ca mình đang đi phía sau thái tử.
Thật tốt.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra ca ca ta không phải là một kẻ biến thái.
Ta gật đầu chào họ và nói: “Vừa lúc muội và mẫu thân tâm sự xong.”
“Nào, đi ăn thôi!”
Từ giờ trở đi, Trình gia chúng ta sẽ đón lấy những điều tốt đẹp sắp tới!
Hết~
Đôi lời từ tác giả.
Các bạn thân mến, tôi là tác giả của bài viết này, tôi sẽ chủ động tránh set cho mọi người.
1. Giữa nữ chính và mẹ không có hận thù, nếu không thích câu này có thể bỏ qua.
Tuyến trả thù: Trâu Ngọc và chú của mình.
(Hoàn cảnh là xã hội phong kiến nên mong bạn không dùng suy nghĩ của người hiện đại để diễn giải, nhất là khi Trình gia là thương hộ giàu có. Vào thời điểm đứng giữa sinh tử, trong tiềm thức bà cũng muốn giữ nữ chính lại, cho nên hy sinh nữ chính không phải là điều mẹ cô muốn, kiếp trước bà cũng đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.)
2. Đừng đem não theo khi đọc.
Cuối cùng, tôi hy vọng mọi người sẽ thích nó và đừng nghĩ quá nhiều về nó.
3. Mọi người có thể thảo luận một cách hợp lý, vui lòng không chửi bới, ai chửi bới quá mức sẽ bị hệ thống xóa