11
Ta khựng lại một lúc, tưởng tượng mình biến thành lợn, người kia là đồ tể, còn ta thì xông lên đòi mạng nàng ấy.
Ta vứt dao, lao tới, ôm chặt lấy nàng ấy.
Người kia ban đầu giãy giụa rất mạnh nhưng không biết nghĩ đến điều gì, dần dần không giãy giụa nữa, bắt đầu rơi nước mắt.
Đột nhiên nàng ấy phát ra một tiếng tuyệt vọng, nhẹ nhàng mềm mại, trong khu rừng nhỏ vắng lặng nghe có vẻ vô cùng rùng rợn:
“Để ta chết đi!”
Nàng ấy quả quyết như vậy nhưng trong lòng ta lại thấy sợ hãi, sợ đến mức muốn chết.
Nhưng ta cũng không dám buông tay, sợ rằng vừa buông tay, người cứng đầu này lại lao xuống sông.
Vì vậy ta liều mạng kéo nàng ấy lên bờ, giống như kéo lợn vậy.
Còn nhẹ hơn lợn nhiều.
Người cứu lên quả nhiên là Thôi phu nhân, nhờ ánh đom đóm yếu ớt, ta thậm chí có thể nhìn thấy vết nước mắt và lớp trang điểm lem luốc dưới mắt nàng ấy.
Thôi Phu nhân thấy là ta, giật mình nhưng không biểu lộ thêm cảm xúc nào nữa.
Ngược lại còn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu của mình.
Quả thực giống hệt Chúc Diệu Nghi.
Không hổ là mẹ con sống với nhau mười một năm.
Than ôi.
Ta không thể nói với một người muốn tự tử rằng: “Sao phải thế? Sao có thể tự tử? Còn con gái thì sao?”
Rốt cuộc, đóa hoa kiều diễm này không chịu được mưa gió nhưng cũng không nên chịu mưa gió.
Chắc là có người khác khiến nàng ấy chịu tội, nàng ấy mới nghĩ quẩn như vậy.
Ta chỉ vỗ vai nàng ấy, thở dài: “Ngươi chịu ấm ức gì, có thể nói cho ta không? Mặc dù ta chỉ là một tên đồ tể nhưng muối ăn chưa chắc đã ít hơn những người giàu có như các người.”
Thôi phu nhân im lặng rất lâu.
Ngay khi ta nghĩ rằng nàng ấy sẽ không nói chuyện với ta, nàng ấy lại nức nở.
12
“Ngươi không trách ta sao?”
Thôi phu nhân khóc xong, mới ôm đầu gối, buồn bã hỏi một câu.
Câu này, Diệu Nghi đã hỏi, Tiểu Thảo đã hỏi, bây giờ ngay cả Thôi phu nhân cũng hỏi như vậy.
Hợp lại là ta là chủ nợ của ba người họ, muốn đòi nợ họ sao?
“Trách.”
Ta đá những viên sỏi nhỏ, viên sỏi nhỏ vạch một đường cong trên không trung, sau đó rơi xuống nước một cách hoàn hảo, tạo thành những vòng tròn gợn sóng.
Ta nói tiếp: “Nhưng viên sỏi nhỏ này rơi xuống nước một cách hoàn hảo, gợn sóng cũng rất nhỏ, vì vậy ta không trách nữa.”
Vì lòng Thôi phu nhân là tốt, tổn thương mà nàng ấy gây ra cho ta cũng nhỏ, tại sao ta lại trách nàng ấy chứ?
Hơn nữa, nàng ấy cũng đặt Diệu Nghi và Tiểu Thảo lên đầu tim, nàng ấy cũng là mẹ của con gái ta.
Nếu không có Thôi phu nhân, ta cũng không gặp được Tiểu Thảo.
Như vậy, không có gì đáng trách nữa.
Thôi phu nhân ngây ngốc nhìn ta.
Ta thầm vui sướng, chậc, lại thêm một người ngưỡng mộ ta.
Ngay sau đó, vai Thôi phu nhân nhún nhún, lại khóc.
…
“Ta không muốn làm thừa tướng phu nhân nữa, mọi người đều nói ta không làm tốt chủ mẫu của nhà họ Tạ.”
Thôi phu nhân mệt mỏi thở dài.
Năm nay nàng ấy ba mươi tuổi.
Bằng tuổi Tạ thừa tướng.
Nam nhân phần lớn là những kẻ bạc tình bạc nghĩa, người nào cũng mơ mộng rằng sau khi cưới vợ đẹp, có thể nạp thêm một phòng lại một phòng mỹ thiếp.
Nhưng Tạ thừa tướng thì không.
Đêm tân hôn, nến đỏ lung lay, ông ấy đã hứa với Thôi phu nhân rằng cả đời chỉ có một đôi.
Cho đến mười một năm trước, Tạ thừa tướng đi sứ Mạc Bắc, Thôi phu nhân ở nhà vô cùng lo lắng, vì vậy đã đến chùa Quan Âm cầu phúc cho chồng.
Nhưng không ngờ nàng ấy sinh non, lại vì điều kiện chùa Quan Âm thô sơ nên đã bị thương ở người, từ đó khó có thể mang thai.
Mặc dù đại phu đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần nhưng kết quả chỉ có một——
Không thể sinh con nữa.
13
“Tạ Hạc Đình đã nâng nha hoàn Hồng Tú của ta lên làm thiếp, để nàng ta sinh con đẻ cái cho hắn. Hắn nói với ta rằng, trong lòng hắn chỉ có một mình ta, nâng thiếp chỉ là bất đắc dĩ, chỉ để nối dõi tông đường.”
「Nhưng ta thấy không ổn, lại không biết chỗ nào không ổn. Rõ ràng nhà khác cũng có thê thiếp, ngay cả cha ta cũng có hai phòng thiếp nhưng ta vẫn thấy không thoải mái, giống như bị kim châm vậy.」
「Nhưng ngươi nói xem hắn có lỗi không? Không có, thậm chí mọi người đều ghen tị với ta vì số mệnh tốt, nói rằng ta không cần phải vào quỷ môn quan nữa nhưng vẫn có con cái quấn quýt bên đầu gối.」
Khi Thôi phu nhân gả cho Tạ thừa tướng đã mười tám tuổi, trong số những cô nương chưa chồng thì được coi là lớn tuổi.
Nàng ấy chỉ có một cô con gái nhưng Tạ thừa tướng trong sạch tự thủ, cho đến nay chỉ nạp Hồng Tú làm thiếp.
Sau đó, Hồng Tú sinh được ba người con trai, tự cho rằng đã củng cố được địa vị nên trong một lần say rượu đã nói ra chuyện nàng ta đã đánh tráo con.
Tạ Thừa tướng nổi giận, không chớp mắt, một kiếm giết chết Hồng Tú.
Giọng nói của Thôi phu nhân chứa đựng vô vàn nỗi buồn.
「Hồng Tú có ngàn vạn lỗi lầm nhưng ít nhất cũng đã ở bên hắn mười năm. Đêm đó, hắn ngủ ở phòng ta, từng câu từng chữ đều là yêu ta nhưng từng câu từng chữ đều khiến ta sợ hãi.」
「Hơn nữa, ta không làm tốt chủ mẫu Tạ phủ. Làm phu nhân Tạ phủ mười hai năm, ta vẫn sẽ phạm sai lầm, Tạ Hạc Đình không thể dung thứ cho những sai lầm của ta, thường xuyên tức giận với ta.」
「… Nhưng ta thực sự không dám tức giận với hắn.」
「Hắn chỉ cần tức giận là mười ngày nửa tháng không để ý đến ta. Diệu Nghi hồi nhỏ không dám thân thiết với hắn, lớn lên càng không dám.」
Thôi Phu nhân nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên má.
「Ta rất vô dụng, chi bằng chết đi.」
Ta giơ con dao giết lợn của mình lên, mũi dao sắc bén vô cùng, trong đêm tối cũng có thể thấy nó sáng bóng.
Thôi Phu nhân nuốt nước bọt, cổ họng chuyển động.
Ta cười toe toét với nàng ấy, để lộ hàm răng trắng:
「Thôi Phu nhân, nam nhân đã không giữ được thì vứt đi thôi!」
Nàng ấy ngẩn ra.
14
「Ngươi thấy không thoải mái, không phải lỗi của ngươi. Mà là Tạ Hạc Đình đã từng hứa, cả đời này chỉ có một mình ngươi là vợ nhưng hắn đã không làm được, cũng không thấy áy náy.」
「Sống với nhau mười năm, dù là một khúc gỗ cũng phải làm cho ấm áp rồi chứ? Đừng nói đến một người sống sờ sờ. Ngươi nhìn ta xem, ngày ngày giết lợn, ta còn nảy sinh tình cảm với lợn. Chuyển nhà, ta còn cố tình phá dỡ một phòng chính, chỉ để có thể giết lợn hàng ngày.」
Thôi Phu nhân ôm chặt lấy mình hơn.
「Sống trên đời, làm sao không phạm sai lầm? Hơn nữa, ta thấy ngươi chính là được nuông chiều mà lớn lên, nếu Tạ Hạc Đình không thể dung thứ cho những sai lầm của ngươi, vậy thì chúng ta hãy tìm một người có thể dung thứ cho những sai lầm của ngươi, ồ không, tìm một người mà ngươi thậm chí không có cơ hội phạm sai lầm, để hắn phạm sai lầm thay ngươi.」
「Ngươi nhìn Tiểu Thảo xem, thói quen lăn lộn trong bùn đất không sửa được, ta nên mắng nó? Nên đánh nó? Hay nên ngày ngày làm nó buồn lòng, khiến nó không thoải mái trong lòng?」
「Ngươi nhìn Diệu Nghi xem, trước đây ăn còn ít hơn cả mèo, bây giờ đến đây ăn còn nhiều hơn cả ta, lẽ nào ta vì nó ăn nhiều mà phải ra vẻ với nó?」
Ta vung dao xuống, chặt đứt một đoạn gỗ khô trên bờ thành từng mảnh vụn.
Quả nhiên đao pháp của ta rất lợi hại.
Ta rất hài lòng, cười tươi hơn với Thôi phu nhân.
Thôi Phu nhân run rẩy.
「Vì vậy, vứt đi thôi!」
Thôi Phu nhân: 「… 」
Ta kéo nàng ấy đứng dậy, ra hiệu cho nàng ấy về nhà với ta.
Chúng ta may mắn, trên đường đi không gặp gã sai vặt nào, cũng không có mèo động dục.
Ta hỏi: “Tên khuê các của ngươi là gì?”
Thôi Phu nhân: “Thôi Tụng Vân.”
Ta: “Xem này, sau này ta sẽ gọi ngươi là Thôi cô nương, Tụng cô nương, Vân cô nương, không gọi ngươi là Thôi phu nhân nữa.”
Thôi Tụng Vân cuối cùng cũng nở nụ cười, đáp: “Được.”
Không biết qua bao lâu, nàng ấy nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”
Chậc.
15
Về đến nhà, hai nha đầu vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy động tĩnh, vội chạy ra.
“Mẹ!”
Ta liếc mỗi đứa một cái sắc lẹm: “Sao còn chưa ngủ?”
Tiểu Thảo bĩu môi, cười lấy lòng ta.
Diệu Nghi cúi đầu nhìn đất, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Còn Thôi Tụng Vân đứng ngoài cửa do dự không thôi, khóe mắt ươn ướt nhưng lại không dám vào.
Cảnh gần quê nhà, tình mẫu tử cũng vậy.
Ta cười híp mắt nhìn Diệu Nghi: “Xem ai đến kìa? Còn không mau ra đón người vào.”
Ánh mắt Diệu Nghi quét về phía bên ngoài, cả người cứng đờ.
Ta thở dài, hôm đó Thôi Tụng Vân đã nói với Diệu Nghi nhiều lời nặng nề như vậy, chỉ sợ Diệu Nghi có khoảng cách, ta cũng không dám vội vàng.
Nhưng Tiểu Thảo lại tiến lên một bước, nắm lấy tay Diệu Nghi: “Mau đi đi, tối nay ta đã nói gì với ngươi, ngươi quên hết rồi sao?”
Diệu Nghi mím môi, khóe môi thậm chí còn nở một nụ cười, nó gật đầu với Tiểu Thảo, chạy vụt ra ngoài, ôm chầm lấy Thôi Tụng Vân:
“Mẹ——”
Giọng nói mang theo ba phần tủi thân, bảy phần nhớ nhung, trong gió càng thêm rõ ràng.
Thôi Tụng Vân đứng sững tại chỗ.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới đưa tay ra, giọt nước mắt nơi khóe mắt lăn dài:
“Đứa trẻ ngoan.”
Ánh mắt ta dừng lại trên người Diệu Nghi và Tiểu Thảo, hai đứa trẻ này, sau lưng ta không biết đã lẩm bẩm gì, chưa đầy một ngày mà tình cảm đã tốt đến vậy.
Nhưng, như vậy rất tốt, không phải sao?
Đêm đó, Diệu Nghi và Thôi Tụng Vân ngủ chung một phòng, ta và Tiểu Thảo ngủ một phòng khác.
Ta hỏi Tiểu Thảo đã nói gì với Diệu Nghi.
Tiểu Thảo mắt sáng lấp lánh, sau lưng ta cất giọng: “Bí mật!”
…
Trong lòng ta thầm đếm: ba, hai, một.
Vừa đếm xong, Tiểu Thảo đã lăn tròn lại, lắc lắc tay ta: “Mẹ, mẹ mau hỏi con bí mật là gì đi!”
“Được được được, là bí mật gì?”
Tiểu Thảo nằm xuống thỏa mãn:
“Cũng không có gì, chỉ là nói cho cô ấy một số phỏng đoán của con, rồi đưa cho cô ấy chiếc khăn tay mẹ thêu cho cô ấy.”
Ta vuốt ve tóc con bé, đứa trẻ ngoan.