Quang Đạt khẽ cười: “Mẹ về đi, mọi chuyện tôi tự biết. Chừng nào nhớ ra được tính sau.”
Nói xong, bàn tay trên bàn phím lướt nhanh như một nghệ sĩ dương cầm, mắt cũng không thèm nhìn Bà Vân lấy một cái.
“Được rồi, nếu cô ta đưa cho con giấy tờ nào liên quan tới phân chia tài sản nhớ coi cho kỹ nhé!” Bà ta vẫn cố nói thêm: “Thời gian qua Ái Xuyên thiệt thòi nhiều, trước kia là nó bồng bột, nhưng tuổi trẻ ai chẳng có ước mơ, dù gì trước kia hai đứa cũng rất thân thiết, con gọi điện an ủi nó một chút nhé!”
“Còn con ranh kia, nhất định mẹ sẽ không bỏ qua.”
“Không bỏ qua thì sao? Mẹ muốn đánh cô ấy?” Quang Đạt ngẩng mặt, ánh mắt như kim đâm, ngữ điệu xa cách: “Thùy Linh là vợ tôi, cô ấy muốn đánh ai thì đánh người đó, đánh không lại còn có tôi. Từ giờ, ai dám động tới Thùy Linh, chính là động tới Tạ Quang Đạt tôi.”
Dừng một lát, như là muốn bà Vân ngấm hết câu nói của mình, anh tiếp tục: “Chưa kể, mẹ còn tự ý vào phòng tôi, ném hết đồ đạc của vợ tôi ra ngoài, mẹ biết số đồ đó giá bao nhiêu không? Mẹ an nhàn có mấy năm mà đã quên đi quá khứ cơ hàn của chính mình rồi à?”
Bà Vân nghe con trai ruột của mình nói mà sợ ngây người, miệng lắp bắp mãi không sao có thể thốt ra câu nào. Hóa ra, bao năm qua Quang Đạt vẫn chưa thực sự tha thứ cho bà ta. Dòng nước mắt nóng hổi cứ thế trào dâng, bà Vân run rẩy đứng lên: “Con giả bộ mất trí. Mẹ đã từng mong là con quên thật, mẹ con chúng ta sẽ không còn khúc mắc gì.”
“Con vì một con đàn bà mà nói mẹ như thế, mẹ sai rồi, mẹ về… con hài lòng chưa?”
Nhìn theo bóng lưng cô độc vội vã của mẹ, đôi tay Quang Đạt siết chặt. Phần ký ức bị đám bạn xúm vào mỉa mai anh có một người mẹ bỏ chồng theo trai lại ùa về, khi đó, người đã đứng chắn trước anh, xua đuổi đi đám bạn hỗn láo ấy, chính là Ái Xuyên.
Ái Xuyên…
[Anh Đạt,cuộc sống phía trước của em còn đang rất rộng mở. Em không thể phí hoài tuổi xuân ở chốn này mãi được. Em đi đây, đừng nhớ mong, đừng tìm em. Hãy sống tốt, quên em đi. Cha và mẹ kế tuy không tốt với anh, nhưng ở với họ ít ra anh sẽ được học hành tử tế, đừng lang thang nữa. Em xin lỗi và không hẹn gặp lại – Ái Xuyên, mối tình đầu của anh.]
Người đàn ông đứng dậy, xoay người nhìn ra thành phố ngập tràn ánh sáng ngoài kia, đôi mắt híp lại cười nguy hiểm.
***
Thùy Linh vừa rời khỏi nhà họ Tạ thì bị chặn lại. Vệ sĩ mặc vest đen kính cẩn cúi đầu: “Cô Linh, ông chủ muốn gặp cô.”
“Được!” Thùy Linh gật đầu đi theo anh ta tới chiếc xe ô tô sang trọng đậu gần đó.
Vệ sĩ mở cửa ra, cô nhẹ cúi đầu chào: “Cha!”
“Vào đi!”
Cô cúi đầu ngồi vào vị trí bên cạnh, người đàn ông trung tuổi có dáng vẻ khỏe mạnh cười thân thiện: “Con tính ly hôn thật sao?”
“Mong Cha ủng hộ, cha cũng biết ba năm qua con cuộc sống của vợ chồng con ra sao mà.” Cô cúi đầu trả lời. Số lần cô tiếp xúc với ông ta chỉ tính trên đầu ngón tay, nhưng mỗi khi đối mặt, cảm giác rất không thoải mái, giống như mọi suy nghĩ của cô đều bị ông ta đọc được toàn bộ.
“Cha không cản trở con. Chỉ là nhắc nhở con chuyện này. Ta điều tra được, di chúc của ông thông gia không chỉ có 1 bản. Quan trọng là, bản con cầm không phải bản cuối cùng, nó không có tác dụng trước pháp luật.”
Thông tin này tựa như sét đánh ngang tai, Thùy Linh ngẩng phắt đầu, không dám tin nghìn ông Tạ: “Cha nói sao?”
“Đó là ý của cha con, ta chỉ biết đến đó. Đào Gia đang đấu đá, con tiếp quản cũng nên cẩn trọng. Nếu… Quang Đạt ở bên hỗ trợ, sẽ thuận lợi hơn.”
“Ý cha là con không nên ly hôn lúc này, vậy bản di chúc kia ở đâu?”
“Cha không rõ, tin tức chỉ đến đấy. Ta chỉ không muốn Đạt nó phạm sai lầm giống ta, con nhỏ Ái Xuyên đó… không xứng. Dâu của nhà họ Tạ chỉ có mình con.”
“Cha…” Thùy Linh dưng dưng, mắt nhòe lệ, cô chớp chớp liên tục cố giữ giọng bình thản: “Cảm ơn tin tức của cha, con sẽ cân nhắc. Chuyện ly hôn không phải là ý của riêng con.”
“Ừ, mấy ngày nữa Tú Anh nó về nước, nếu nó còn dám tìm con gây khó dễ cứ nói cho cha biết.”
“Vâng ạ!”
***
Nhìn chiếc xe lăn bánh, tâng trạng Thùy Linh tệ càng thêm tệ, cô rút điện thoại gọi cho Trúc Nhã. Cô rất cần làm một việc gì đó, đơn giản chỉ là để giải tỏa bớt áp lực trong lòng, cần lắm rồi!
—