Chuông điện thoại vang hồi lâu mới có người bắt máy, Thùy Linh sốt ruột nói: “Đang làm gì thế, tới chỗ tớ được không?”
Giọng nói có phần kinh ngạc của Trúc Nhã vọng tới: “Nay rảnh hả?”
“Không rảnh lắm, bận sml, nhưng mà tớ buồn!” Thùy Linh nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa kính xe tắc xi, cười tự giễu: “Vừa tới nhìn một chút, đồ đạc mà Đạt mua cho tớ đã bị bà Vân ném như ném rác trước cửa nhà họ Tạ.”
“Có chuyện đó?”
“Ừ!”
Trúc Nhã sốt sắng: “Cậu ở đâu, tớ tới liền!”
“Quảng trường, cạnh đài phun nước!”
“Oki!!!”
Chưa đầy mười lăm phút sau Trúc Nhã đã có mặt, vừa mở cửa xe bước xuống đã lao nhanh đến vồn vã hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Thùy Linh ngồi quỳ bên thành bể, tay té nước nói với giọng điệu cảnh báo: “Hôm nay tớ cho cậu một cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm ngày hôm qua, bằng không tình bạn của chúng ta coi như bỏ.”
Trúc Nhã thầm thở phào, nhắc đến chuyện đó lòng cô ấy vẫn còn chút áy náy, nhưng Quang Đạt đâu phải dạng vừa, cô ấy chính là bị dọa buộc phải làm phản đấy chứ.
“Được rồi, Cậu vẫn còn giận tớ à? Nhưng cậu không thể trách tớ được. Anh ta là Quang Đạt đó, thử hỏi xem có ai là không sợ? Hồi bé chúng ta đến nhìn cũng còn chả dám nữa là, hơn nữa tớ đối với anh ta không bằng cái búng tay cũng xong.”
Đúng vậy. Trúc Nhã không hề tâng bốc, Thùy Linh cũng hiểu điều đó. Chỉ khác là, cô không sợ, đã từng rất thích cái dáng vẻ “cool” ngầu bất cần đó bao năm. Tiếc rằng thứ không thuộc về mình, trộm dùng cũng chả có ý nghĩa.
“Con ranh, nói nhiều vậy làm gì, vẫn là lỗi tại cậu, ai bảo dẫn tớ tới chỗ đấy, đáng đời!”
“Thì tại tớ tưởng cậu và anh ta xong rồi, hơn nữa người kia là Uông Kình Giang, ai ngờ được, anh ta lại chẳng nể nang gì, vẫn đáng sợ như thế!”
“Ừ, đáng sợ lắm!” Nghĩ đến việc quay về nhà trọ lại gặp anh nên cô nói luôn: “Ê, cho tớ tới ở tạm chỗ cửa hàng của cậu ít hôm được không? Đợi làm xong thủ tục di chúc, tài khoản của tớ hết bị đóng băng, tớ có tiền sẽ mua căn hộ mới.”
“Tất nhiên, mà cậu có định lấy lại nhà cũ không? Như là chưa có người tới ở!”
“Chưa biết!” Thùy Linh nhẹ lắc đầu. Ngôi nhà đó đã được cha cô sang tên cho một người khác để ép cô không còn đường lui…
“Cứ ở chỗ tớ bao lâu cũng được, nói nghe nào, đêm qua hai người xảy ra chuyện gì nên cậu trốn?”
“Đêm qua… đúng là xảy ra chuyện.” Thùy Linh ôm đầu, nói như mếu: “Đạt sẽ gi. ết tớ thật mất!”
“Sao?” Trúc Nhã ghé sát lại sáng mắt tò mò.
“Tớ gọi gái cho anh ta!”
Trúc Nhã câm nín hoàn toàn, lại nghe Thùy Linh nói tiếp, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đạt đuổi cô ả đi, còn gầm tên tớ, to lắm…”
“Thôi, mau về chỗ tớ, đi luôn!”
***
Hành lý của Thùy Linh vẫn ở nhà trọ nên cô đành phải dùng đồ của Trúc Nhã. Ăn tối xong hai cô nàng dựa vào nhau ngồi ngoài ban công tầng hai ăn khô gà ngắm người đi đường, cộng với tán phét.
“À, tớ quên không nói, Tạ Quang Đạt bị tai nạn mất trí nhớ!”
“Tai nạn mà anh ta chạy lông nhông như vậy, còn mất trí?”
“Thật đó, lúc đầu tớ cũng hoài nghi, nhưng bác sĩ đã nói rồi chấn thương trúng đầu nên mới vậy, mà anh ta cũng khác đó chứ, trước kia đâu cư xử với tớ giống thế!”
“Á…”Trúc Nhã đột nhiên hét to: “Chết tiệt, sao cậu không nói sớm.”
Thùy Linh nhìn con bạn nhảy chồm lên đành cắn môi, thực sự cô cũng chưa có thời gian nói mà.
“Ông Đạt bị mất trí, nhớ người này, quên người kia. Đặc biệt nhớ rõ cậu. Thùy Linh à, chả phải cậu vẫn thích anh ta phải không? Nhân tiện vụ này chiến luôn đi. Hãy khiến anh ta ngoan ngoãn phục tùng cậu. Xem nào, tớ đang tưởng tượng Quang Đạt quỳ xuống, khóc lóc, cầu xin cậu hãy về với anh ta, hớ hớ!”
Thấy Thùy Linh lắc đầu, Trúc Nhã vỗ vai đưa ra minh chứng: “Việc anh ta dây dưa không chịu ly hôn đó, chính là vì sau khi bị mất trí á, đoạn dây thần kinh mang theo tín hiệu tình yêu thầm kín dành cho cậu mới được khai ấn, anh ta sẽ không ly hôn đâu, tin tớ đi.”
“Cậu nhầm to rồi. Quang Đạt không có yêu tớ. Tớ chính là vật cản trở anh ta và Ái Xuyên. Hiện giờ anh ta không muốn ly hôn, 90% là vì bị mất trí, lo tớ ngầm chiếm lợi đấy mà. Anh ta nhớ mỗi tớ, chính là nhớ tiền của tớ, chế t đuối vớ được cọc, muốn lợi dụng tớ để nhanh chóng khôi phục mà thôi.”
Trúc Nhã gật gù, quả nhiên Thùy Linh suy nghĩ thấu đáo nên cô ấy chẳng dám có ý kiến khuyên bảo gì nữa. Ba năm cố gắng có lẽ đã quá đủ rồi, tuổi Xuân của con bạn thân chẳng thế mãi phí hoài như thế được. Nên thoát ra, càng sớm càng tốt.
Trúc Nhã đang định nói ra suy nghĩ vừa rồi, nhưng khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của người đàn ông đang đứng ngay bên dưới, cách họ chưa tới hai mét độ cao thì sợ tới xanh mặt, lắp bắp: “L..inh…ơ… ở… dưới…”
___
Tui cười khùm điên với bả Trúc Nhã rồi, hết lần này tới lần khác vạ miệng.