Muốn Có Vợ Mặt Phải Dày

Chương 23


“Đừng nói những lời vô dụng này với tôi. Đưa tiề.n đây.”

Mục đích đến đây của Đào Quang Hà là vì tiề.n. Nếu như nhận được tiề.n, anh ta chắc chắn sẽ rời đi ngay lập tức.

 

Quang Đạt đưa tay vào trong túi áo, bộ đồ màu xám cắt may thủ công tỉ mỉ. Động tác chậm rãi, cao quý, lạnh lùng: “Vậy thì anh muốn bao nhiêu?”

 

Quả nhiên rất là hào phóng.

 

Đào Quang Hà nhanh chóng đưa tay ra và giơ lên năm ngón: “Không thể ít hơn cho dù một đồn.g.”

 

“Năm triệ.u?”

 

“Việc nó phục vụ cậu mỗi tối mà chỉ có giá đó?” Quang Hà trợn mắt, giống như một gã đầu gấu hét lớn. “5tỷ!”

 

Đúng lúc này thì Thùy Linh đã vội vã chạy đến. Cô vừa tới, nhìn thấy Quang Hà thì nhanh chóng túm lấy anh ta: “Anh bị sao vậy? Ai khiến anh đến đây chứ?”

 

Như nhìn thấy cứu tinh đã tới, Quang Hà tràn đầy tự tin nói: “Em họ, đừng sợ. Anh ta muốn bỏ rơi em, không dễ như vậy đâu.”

 

Quang Đạt cũng tỏ ra hứng thú vòng hai tay trước n.g.ự.c chờ xem kịch, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, tràn đầy hứng thú.

 

Thùy Linh cau mày, thì thầm: “Đi với em, đừng đứng ở đây tiếp tục mất mặt.”

 

Cô dùng sức kéo anh ta, nhưng Quang Hà lại là một người đàn ông trưởng thành nên không thể kéo được: “Anh muốn làm gì nữa?”

 

“Em cũng đang làm gì vậy? Gã họ Tạ này nói muốn cưới em thì cưới, muốn bỏ thì bỏ ngay được. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Em cũng không cần lo lắng gì về chuyện này. Anh đã đến đây rồi, nhất định phải giúp em đòi lại công đạo.”

 

Quang Hà đẩy cô ra, tỏ vẻ trượng nghĩa: “Tạ Quang Đạt, đưa tiề.n cho tôi và bồi thường cho em gái tôi chi ph.í tổn thương tinh thần.”

 

Quang Đạt nhìn anh ta, khẽ cười: “Anh muốn bồi thường, được thôi, tôi có thể đưa cho anh, nhưng đấy là khi tôi không muốn em họ anh nữa. Nhưng bây giờ thì ngược lại, là em họ anh không muốn cùng tôi tiếp tục. Nếu đã như vậy, bây giờ anh còn muốn giúp cho em mình đòi khoản bồi thường tinh thần này không?”

 

“Đúng là vớ vẩn.” Quang Hà hét lên, nhưng đột nhiên phản ứng lại, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Thùy Linh: “Em, em, là em muốn ly hôn?’’

 

Thùy Linh xấu hổ chỉ muốn đào hố để chui xuống: “Anh, anh đi với em trước. Chuyện này chúng ta ra ngoài nói.”

 

Quang Hà tức giận: “Em làm gì vậy chứ? Đúng là…”

 

Anh ta nhanh chóng xoay người rồi đi ra ngoài. 

 

Thùy Linh cau chặt mày: “Đạt, tôi xin lỗi, đi trước.’’

 

Cô nhanh chân bắt kịp Quang Hà, kéo anh ta đến một nơi không có ai: “Quang Hà, anh muốn làm gì vậy? Anh không cảm thấy xấu hổ khi đến đây để tự chuốc lấy nhục vào mình sao?”

 

“Em cảm thấy anh đến đây để bị sỉ nhục? Nhưng cho dù có xấu hổ đến đâu, thì anh vẫn là anh của em.” Quang Hà vẫn cho rằng cô bị đối xử bất công, đôi mắt lại lóe lên nói: “Anh là muốn tốt cho em, em lại không thích?”

 

“Tốt cho tôi? Đừng tưởng rằng tôi không biết là anh nợ c.ờ bạ.c khắp nơi, nên muốn nhân cơ hội lần này đến đây tống tiề.n Quang Đạt. Lại nói tốt đẹp như vậy? Tưởng tôi là con ngốc sao?’’Cô hiểu quá rõ người anh họ này của mình. 

 

Trước kia khi Đào thị còn thịnh vượng, cha cô còn sống, anh ta là một người nhanh nhẹn tháo vát, xứng đáng đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng khi cha cô mất, lại vướng vào thất bại ái tình, Quang Hà vùi mình vào c.ờ bạ.c, chôn vùi mọi ước mơ hoài bão. Nhìn xem, giờ ra cái dạng gì?

 

Thùy Linh lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng khiêu khích Quang Đạt nữa. Nếu anh ta nổi giận, thực sự sẽ đán.h gãy chân anh đấy, đừng trách sao tôi không nhắc nhở anh.”

 

Cô không muốn quan tâm đến anh ta nữa. Quang Hà giờ đã biến chất, lòng tham không đáy, đối với anh ta bao nhiêu tiề.n cũng không đủ.

 

Vừa quay người định rời đi, Quang Hà đã nhanh chóng túm lấy cô: “Em họ, em thực sự định ly hôn với anh ta sao? Tại sao chứ? Ở ngoài có thể kiếm được nhiều tiề.n hơn à? Anh đây là đang giúp em.”

 

Phía sau, từng cơn gió thổi đến.

 

Cuối Xuân, trời cũng đã ấm hơn nhiều rồi, nhưng Thùy Linh khẽ run, kéo cánh tay kia ra: “Quang Hà, đôi khi tôi thực sự nghi ngờ anh có bị đánh tráo hay không? Tại sao anh lại ra thế này, muốn biến tôi trở thành công cụ giúp anh kiếm tiề.n?”

 

 Quang Hà cười toe toét: “Em gái, đó không phải những gì em nên nói. Em không nhìn xem, ngày xưa là anh chăm sóc em, dạy dỗ em lên người.”

 

“Dừng lại.” Cô hét lên: “Dù là anh làm gì thì giờ cũng không phải lúc đến đòi n.ợ tôi, anh tự sửa đổi, bằng không tôi cũng từ mặt anh.”

 

Nếu không phải nhớ lại những điều trăn trối của cha trước khi ông qua đời, phải chăm sóc thật tốt cho anh ta, cô đã muốn rũ bỏ hết quan hệ rồi.

 

“Linh, không phải như vậy…”

 

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tốt hơn hết là anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không tiề.n sinh hoạt hàng tháng của anh tôi sẽ không lo nữa.”

 

Cô thực sự ghét người đàn ông được gọi là anh họ mình này.

 

Thùy Linh quay người lại dứt khoát bỏ đi. Vừa đi qua góc ngoặt những giọt nước mắt đã tí tách rơi xuống.

 

Giọt nước mắt như rơi vào trong tim của ai đó.

 

Quang Đạt đứng sau cánh cửa kính, hít một ngụm khí lạnh. 

 

Lúc này Thắng có thể nhận thấy sự tức giận như muốn g.i.ết người của anh.

 

“Cậu đi kiểm tra xem anh ta vướng vào rắc rối gì.” Quang Đạt nhìn về hướng mà cô vừa rời đi.

 

“Vâng.”

 

Thùy Linh muốn khóc to lên. Tại sao cô lại khổ như vậy?

 

Mẹ mất từ khi sinh cô ra, cha bận làm ăn, cô phải tự lập từ khi còn nhỏ. Người đầu tiên mà cô thích thì không thích cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn tìm ra được cái cớ để kết hôn với anh. Sau khi kết hôn, mẹ chồng và cô em chồng lại thường xuyên gây khó dễ. Bây giờ cô muốn ly hôn, nhưng lại không thể ly hôn. Thùy Linh cảm thấy tình cảnh của mình đã thảm nay càng thảm hơn. 

 

Đột nhiên, có ai đó đứng chặn trước mặt, cơ thể tỏa hương thơm thanh mát.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.