Thùy Linh ngẩng mặt lên, đối diện là nụ cười của người đàn ông tựa như những tia nắng ấm áp, mang theo sắc màu rực rỡ của mùa Xuân: “Anh Tạ dường như rất rảnh rỗi?”
“Hẳn là rảnh rỗi nên mới có thời gian đến đây xem chuyện cười.”
“Đúng là vô lương tâm!” Trên khóe mắt vẫn còn nước mắt, hàng lông mi ướt, tâm trạng cùng biểu hiện bên ngoài của cô bây giờ hoàn toàn trái ngược nhau.
Bàn tay Quang Đạt khẽ giơ lên lau đi giọt nước mắt, lời nói ra nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát: “Kẻ mạnh thì không được rơi nước mắt, vợ à, khóc là thứ vô dụng nhất trên đời. Cất nước mắt của em đi, đừng cho ai có cơ hội cười chê em, kể cả anh.”
Lòng bàn tay anh rất mềm mại áp vào má cô. Truyện đăng mien phi bởi Ổ Xà Lơ. Bị sao chép sẽ dừng đăng. Mng vẫn đọc mien phi nhưng trên link do Ổ gửi.
“Đừng lo, tôi sẽ không để cho anh có được cơ hội cười lần nữa đâu.”
Lúc này tâm trạng của Thùy Linh đã tốt lên rất nhiều: “Hôm nay Quang Hà tới Thiên Long chắc sẽ khiến cho anh gặp nhiều phiền phức. Tôi thành thực xin lỗi.”
“Tạm chấp nhận lời xin lỗi của em.”
Đúng là không lịch sự chút nào!
Thùy Linh lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, tôi rất tò mò, Quang Đạt, tại sao anh không đồng ý ly hôn? Chỉ cần anh ly hôn với tôi, anh sẽ không phải lo lắng về chuyện ngày ngày Quang Hà đến tìm anh gây sự. Mẹ anh, Ái Xuyên và em gái của anh cũng vô cùng vui mừng. Mọi chuyện anh cần làm cũng chỉ là bớt chút thời gian đến tòa án soẹt soẹt ký vào một tờ giấy mà thôi. Làm xong mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.”
“Tôi không muốn.” Quang Đạt cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó. “Trừ phi…”
Đây là đang định giở trò sao?
Đôi mắt của Thùy Linh lập tức sáng lên: “Trừ phi gì?”
Người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi xuống, nhìn cô ánh mắt loé lên tia chân thành: “Trừ phi em cũng đồng ý bồi thường cho tôi chi ph.í tổn thương tinh thần, theo như lời Quang Hà đã nói trước đó, nếu như em có thể bồi thường đủ 5 tỷ, tôi sẽ đồng ý ly hôn ngay.’’
[Anh, đúng là vô liêm sỉ!] Trong đầu Thùy Linh lúc này đang không ngừng chửi bới anh. [Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn có yêu cầu như thế.]
Năm tỷ đối với anh chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với cô bây giờ, nghèo rớt mồng tơi kiếm đâu ra?
“Chuyện này tốt nhất đừng nói tiếp nữa.” Thùy Linh nhìn anh chằm chằm.
Quang Đạt cảm thấy rất vui vẻ, anh vỗ vai cô: “Không thành vấn đề. Cuộc đời phía trước vẫn còn nhiều thời gian mà. Em từ từ tiết kiệm. Tiết kiệm đủ rồi thì nói tiếp về việc ly hôn của chúng ta.”
“Anh có vấn đề gì không? Đợi được đến lúc đó, chắc hẳn mộ của anh cũng đã xanh cỏ rồi.”
Quang Đạt cau mày: “Vợ à, đừng nói chuyện không may như vậy chứ.”
Gần đây, phải thường xuyên tiếp xúc với anh, cô thật sự cảm thấy người này bệnh không hề nhẹ đâu.
“Không muốn nghe điều đó sao? Để tôi đổi sang câu khác…” Thùy Linh kéo mạnh cổ anh xuống rồi hét lớn: “Tạ Quang Đạt, anh là một tên khố.n, đồ khố.n, thằn.g khố.n, đồ đi.ên….”
Những từ tiếp theo đó cô không thể nói tiếp được nữa.
Tạ Quang Đạt đã trực tiếp dùng hành động để ngăn cô lại.
Một tay anh đỡ ở sau gáy cô cố định lại, kéo mạnh lên phía trước, khiến cho hai đôi môi tiến tới gần nhau.
Thùy Linh giống như cũng cảm thấy điều gì không ổn.
Anh, anh đang làm cái gì vậy chứ?
Đột nhiên cô hoảng hốt, nhanh chóng đẩy anh ra, hai má đỏ bừng: “Anh là ch.ó à, đồ điê.n, chế.t tiệt!”
Cô hoảng sợ chửi ra những từ ngữ ít ỏi mà mình biết, nhanh chóng quay người lại muốn chuồn nhanh, nhưng vừa quay lại thì suýt chút nữa đã đ.â.m vào cái cột điện đang ở phía sau.
Cô tiếp tục lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy chứ? Ngay cả mày cũng muốn hãm hạ.i tao?”