Quang Đạt vênh mặt trơ tráo nói: “Còn chưa có quyết định của tòa án!”
Ý là anh vẫn còn là chồng của cô, vẫn có quyền quản vợ mình.
Ánh mắt đểu cáng của Quang Đạt khiến Thùy Linh hơi run, cô ôm vai ngả người cố lùi ra xa anh nhất có thể. Mẹ kiếp, như này là sao, anh không lạnh nhạt xa cách như lúc trước đi, thế này bà đây không quen.
Thắng lái xe dừng trước ngôi nhà thuê của Thùy Linh. Cô cau mày bước xuống, đứng im không nhúc nhích.
“Cậu về đi, khi nào tôi gọi thì tới!” Quang Đạt nói rồi bước xuống xe đi về phía Thùy Linh.
“Anh nói đi, tới nhà tôi rồi đấy!”
“Vào nhà rồi nói!”
“Không!” Thùy Linh cứng rắn: “Nói nhanh còn về, tôi muốn ngủ sớm!”
“Vậy thì cùng đứng đây chờ!”
Thùy Linh cúi người vỗ muỗi đốt, bực dọc quát: “Tại sao anh lại lì lợm thế, cần gì thì nói đi. Anh không nhận thấy là tôi chán ghét anh hay sao?”
“Đấy là cảm xúc của em, em nên điều chỉnh lại.”
“Tôi chán ghét anh đó!”
“Phụ nữ mà có cảm xúc tiêu cực sẽ không tốt cho nhan sắc!”
Thùy Linh há mồm, người đàn ông này đúng là miệng lưỡi trơn tru, cô nói không lại: “Vậy anh tự đứng nuôi muỗi, tôi vào nhà.”
“Anh mới bị tai nạn, không thể đứng phơi sương cả đêm được!” Nói xong, anh trực tiếp bước tới bế cô lên đi thẳng vào trong.
Thùy Linh tức giận, tay chân khua loạn xạ: “Bỏ tôi ra, anh khùng hả, bỏ ra…”
Quang Đạt lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu em đánh rơi giày, anh sẽ không nhặt về cho em đâu, nên chú ý một chút!”
Người này nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm y thế. Thùy Linh nghĩ tới đôi giày duy nhất mình mang theo khi rời nhà họ Tạ, liền ngừng vật lộn và bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp đối phó khác.
Rốt cuộc cô cũng trở nên ngoan ngoãn khiến tâm trạng của Quang Đạt rất tốt. Người phụ nữ này cuối cùng cũng trở lại như xưa, dễ bảo, thật đáng yêu biết bao.
“Tại sao em lại tới đó? Đi tìm bạn giường sao?” Đột nhiên Quang Đạt hỏi, anh dừng bước nhìn thẳng vào gương mặt cô chờ đợi câu trả lời.
Anh không hiểu. Một cô gái yêu tiền hơn mạng, chỉ vì số tiền thừa kế của cha mà đồng ý lấy anh, rồi bất chấp việc anh lạnh nhạt vẫn luôn không ngần ngại mà thể hiện tình yêu với anh. Vậy mà bỗng nhiên lại thay đổi, coi anh như một người xa lạ. Tất cả là do đâu? Là vì anh đã để cô chịu sự cô đơn quá lâu hay sao?
“Chủ đề của buổi tiệc chẳng phải chính là như vậy à!” Thùy Linh nhếch miệng cười khiêu khích: “Chẳng phải anh cũng tới đó đấy thôi? Muốn quản tôi? Còn lâu!”
Sắc mặt Quang Đạt trong nháy mắt đen thui, miệng hé mở thốt ra một câu thô tục: “Tôi không nghĩ em cũng có lúc không nhịn được phải đi tìm đàn ông, thật dâm đãng!”
Khóe miệng Thùy Linh giật giật, sắc mặt méo mó. Người đàn ông này vừa mắng chửi cô? Thèm đàn ông? D.â.m đãng???
Bà đây d,â,m lúc nào?
Quang Đạt đặt cô trước cửa nhà, gõ nhịp tay vào vách cửa.
Thùy Linh không thể không mở cửa. Anh chờ đợi cánh cửa được mở, lập tức bước vào trong, cởi áo vest vắt lên sô pha, đi thẳng vào phòng tắm: “Chờ tôi đi ra sẽ cho e thấy, của nhà có không dùng thích ra ngoài xài đồ chung là như thế nào!”
Thùy Linh ngây người nhìn anh, định mắng chửi một câu, nhưng lại thôi. Đôi mắt đẹp híp lại, sau đó lập tức rút điện thoại ra nhắn gửi đi một tin.
Rất nhanh Quang Đạt đã từ phòng tắm đi ra. Trên người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Nửa thân trên lộ ra những khối cơ bắp hấp dẫn, sáng bóng mê ly. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể không nhịn được muốn sờ sờ coi cảm giác như thế nào.
Nhẽ ra, người được lợi ích này phải là Thùy Linh mới phải.
Nhưng chuyện khỉ gì đây?
Quang Đạt trợn mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang đang đứng trước mặt mình.
Anh hoàn toàn không quen cô ta.
Người phụ nữ trang điểm rất đậm, mặc bộ đồ lót đỏ và đeo tất lưới đen, trên tay cô ta là chiếc roi da tình thú, cơ thể s.e.x.y cực chuẩn đang uyển chuyển bước đến trước mặt Quang Đạt. Đôi mắt mê mị nhìn anh thèm khát như một con mèo cái đang bước vào thời kỳ độc dụ.c sẵn sàng tìm con đực.
“Anh chàng cực phẩm, đêm nay em sẽ là nô lệ của anh!” Cô ả tới gần thì lập tức quỳ gối vẻ hèn mọn, hay tay nâng chiếc roi da dâng lên qua đầu.
Ngay khi cô ả vừa nói xong đã bị đạp ngã bay ra.
“Ối cha.., anh trai mạnh bạo vậy? Nhưng vì anh đẹp trai nên em sẽ giảm giá cho dịch vụ bạo d.â..m này. Nhưng đừng để lại quá nhiều dấu vết, em còn phải kiếm cơm đó.”
Gương mặt của Quang Đạt không khác gì tảng băng: “Ai đã gọi cô đến?”
“Một người phụ nữ đã gọi em đến. Cô ấy cũng nói với em rằng anh là một người đàn ông rất hào phóng, đặc biệt là đối với phụ nữ, tuy có chút mạnh bạo, nhưng không sao, anh rất hợp gu em. Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Thật là mở mang tầm mắt! Mới có mấy tiếng đồng hồ mà Thùy Linh đã mang đến cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chuyện này, con mẹ nó đã vượt quá sức chịu đựng của anh rồi.