6.
Ta bị đưa về Cảnh Phúc cung, ngự y rất nhanh đã chạy tới, ta nửa tỉnh nửa mê, vẫn có ý thức, ta nghe được Liễu Khanh Khanh mắng ngự y là phế vật, nghe được Liễu Khanh Khanh nói muốn tra rõ chuyện này.
Trong lòng ta cười thầm, làm sao có thể tra được, độc này không phải thật sự là độc, là hoa khôi của Xuân Giang Nguyệt Lục La cho ta.
Là một khách quý ở Tây Vực của Lục La đưa cho nàng, nàng kể lể tận tám trăm lần với vị khách quý Tây Vực kia rằng mình có cảnh ngộ thê thảm, bán thân chôn cha, hắn mới tin tưởng không nghi ngờ, chỉ cần đến kinh thành buôn bán là sẽ tốn rất nhiều bạc cho Lục La.
Độc dược này là vị khách quý thiên tân vạn khổ tìm được, tổng cộng có hai viên thuốc, ăn một viên sẽ giả chet, ăn nửa viên giống như trúng độc phun máu đen, nhưng chỉ cần thuốc giải độc đơn giản là có thể giải được.
Hắn nói để Lục La dẫn theo nha hoàn giả chet đi theo hắn, nhất định cưới nàng làm vợ, Lục La mặt ngoài cảm động nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường.
Theo lời của nàng, nam nhân không có thâm tình, miệng nam nhân là độc dược độc nhất, có thể nói lời dễ nghe nhất trên đời, cũng có thể nói lời tổn thương người nhất trên đời, chỉ có tiền bạc sẽ không gạt người.
Ta mơ mơ màng màng cảm giác được ngự y đang rót thuốc giải độc cho ta, sau đó mơ hồ nghe thấy có người nói: “Hoàng thượng giá lâm!”
Ta hơi mở mắt ra, Hoàng thượng mặc long bào màu vàng sáng, trên người giống như mang theo ánh sáng, khuôn mặt tuấn dật, lúc này hắn nhíu mày, hiển nhiên tâm tình không tốt.
Liễu Khanh Khanh mang theo chúng phi tần hành lễ, Hoàng thượng lại không nhìn nàng ta, mà đi tới bên giường của ta.
Lúc này ta cũng trùng hợp mở mắt ra, giống như vừa nhìn thấy Hoàng thượng, sau đó đột nhiên nói: “Hoàng thượng đi mau, có người hạ độc, nơi này nguy hiểm…”
Nói xong trong miệng còn phun ra ít máu đen, tỏ ra dáng vẻ vì an nguy của Hoàng thượng mà liều lĩnh.
Ta tuy rằng không thường đến Xuân Giang Nguyệt, nhưng ta nhìn ra được một điểm từ trên người các cô nương Xuân Giang Nguyệt, muốn để một nam nhân thương tiếc ngươi, muốn cho nam nhân kia cảm giác được ngươi có thể vì hắn mà trả giá bằng cả sinh mệnh, gặp phải nguy hiểm điều đầu tiên có thể nghĩ đến là che chở hắn.
Đó là những gì ta đang làm lúc này.
Quả nhiên lông mày Hoàng Thượng hơi giãn ra, tiến lên cầm tay của ta, giọng nói mang theo thương tiếc: “Đừng sợ, trẫm ở đây, trẫm xem kẻ nào dám động thủ!”
7.
Đêm nay Hoàng thượng ở lại Cảnh Phúc cung, nhưng cũng chỉ là cùng ta ngủ một giấc, không có thị tẩm.
Điều này làm cho ta có chút kinh ngạc, Hoàng Thượng chúng ta lại còn là một quân tử, túl bà Xuân Giang Nguyệt vẫn nói bộ dạng của ta nếu như đến Xuân Giang Nguyệt tất nhiên có thể trở thành hoa khôi, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại có thể trong lòng không loạn, thật sự chỉ là cùng ta ngủ một đêm.
Ngự y kê cho ta mấy liều thuốc giải độc, tình huống của ta cũng chuyển biến tốt đẹp không ít, Hoàng thượng vì thế còn ban thưởng cho ngự y.
Sáng sớm hôm sau Hoàng thượng hạ chỉ phong ta làm mỹ nhân, còn phái mấy thái giám và cung nữ cho ta dùng, nghe nói Vị Ương cung bên kia đập nát vài chén trà.
Lúc phủ Nội vụ mang theo những người này tới, ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu thái giám ngày đó truyền lời bên tai ta, thái giám tổng quản Nội vụ phủ gọi hắn là Tiểu Hỉ Tử.
Ta sai người lui ra, gọi Tiểu Hỉ Tử tới hỏi: “Nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành chưa?”
Hoàng thượng không gọi chúng ta thị tẩm, ta lần này cũng coi như bí quá hoá liều dẫn Hoàng thượng tới.
Tiểu Hỉ Tử khom người nói: “Chủ tử nói mỹ nhân không tính là thành công, bởi vì không có thị tẩm thật sự.”
Trong lòng ta trầm xuống, ông chủ Xuân Giang Nguyệt thật đúng là lợi hại, chuyện trong phòng ta đêm qua hắn cũng có thể biết.
“Hôm nay mới là ngày thứ mười, cũng không tính là muộn…”
Ta nhìn về phía Tiểu Hỉ Tử: “Chủ tử ngươi đã lợi hại như vậy, vậy giúp ta truyền hai tin tức…”
Tiểu Hỉ Tử khom người: “Mỹ nhân thỉnh nói…”
“Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh đánh phi tần, kiêu ngạo độc đoán, còn có hiềm nghi đầu độc phi tần, nghĩ cách pháp để tin tức này truyền khắp hậu cung cùng tiền triều.”
Tin tức thứ nhất là để hoàn thành nhiệm vụ, tin tức thứ hai là vì chính ta, đồng thời cũng là vì thăm dò.
Tiểu Hỉ Tử nghe ta nói xong, trực tiếp khom người rời đi.
8.
Không đến nửa canh giờ Tiểu Hỉ Tử đã trở lại, sau đó hậu cung bắt đầu truyền ra lời đồn Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh ghen tị thành tính, độc hại phi tần.
Chỗ dựa vững chắc của Liễu Khanh Khanh quả thật rất cứng rắn, nàng ta đánh chet cung nữ tra tấn phi tần không ai dám nói, nhưng độc hại phi tần thì khác.
Buổi chiều đã. nghe nói ngự thư phòng có rất nhiều tấu chương buộc tội Liễu Nguyên vô năng và Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh đức không xứng vị.
Tiểu Hỉ Tử nhìn ta hỏi: “Mỹ nhân đây là muốn mượn chủ tử đến báo thù?”
Ta nhìn Tiểu Hỉ Tử: “Ta đang thử ý nghĩ của Hoàng thượng…”
Nói xong ta liền không mở miệng nữa, Tiểu Hỉ Tử rõ ràng còn muốn hỏi nhưng tự biết thân phận, không dám đi quá giới hạn.
Hôm qua lúc Hoàng thượng đến Cảnh Phúc cung, thái độ đối đãi với Liễu Khanh Khanh rõ ràng không tốt, điều này làm cho ta cảm thấy Hoàng thượng không thích Liễu Khanh Khanh cũng không thích Liễu Nguyên.
Nghĩ sâu xa cũng bình thường, Liễu Nguyên đứng đầu văn thần, văn thần của hắn ở triều đình còn dám nói hai lời sao? Hoàng thượng còn cần loại triều đình này sao?
Cho nên Hoàng thượng tất nhiên là không thích Liễu Nguyên, mà Liễu Khanh Khanh càng quá phận, ghen tị thành tính, đánh chet cung nữ, trách phạt phi tần vô tội, trước đó Hoàng thượng không thể phát tác, chuyện của ta vừa vặn là một cơ hội.
Hôm nay bởi vì chuyện của ta, Liễu Khanh Khanh và Liễu Nguyên đều bị buộc tội, Hoàng thượng hẳn là sẽ vui mừng lắm.
Ta trút giận thay Hoàng thượng, vậy ta là người bị hại, Hoàng thượng có thể ban thưởng cái gì?
Cái này không cần nghĩ cũng biết, nữ nhân mới vào cung cần cái gì? Tất nhiên là thị tẩm rồi.
Quả nhiên chạng vạng tối ngự thư phòng đưa đến hai thánh chỉ, một là đưa đến Vị Ương cung, phạt Liễu Khanh Khanh chép mười quyển kinh Phật tu thân dưỡng tính.
Một là đưa đến Liễu phủ, trách cứ Liễu Nguyên vô năng trong việc dạy dỗ con cái, để cho hắn đóng cửa suy nghĩ một tháng.
Cả cung xôn xao, các phi tần đều mừng rỡ chế giễu.
Sau đó tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng đi tới Cảnh Phúc cung của ta truyền chỉ, nói buổi tối Hoàng thượng sẽ tới dùng bữa.
9.
Tiểu Hỉ Tử cười chúc mừng ta: “Chúc mừng Mỹ nhân đạt được mong muốn, nhưng mỹ nhân làm như vậy đã hoàn toàn đắc tội Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thủ đoạn tàn nhẫn, Mỹ nhân chỉ là con gái huyện lệnh, không có chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ thị tẩm rồi sau sẽ bị Hoàng hậu nương nương diệt trừ.”
Ta cười cười: “Ta đã sớm có chuẩn bị.”
Tiểu Hỉ Tử thấy dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của ta, cũng không nói thêm gì.
Lúc ăn tối Hoàng thượng quả nhiên đến, hỏi han đến thân thể của ta vài câu, sau đó mặc dù không nói gì nhưng từ thần sắc của hắn ta nhìn ra hắn rất cao hứng, bữa tối còn uống hai chén rượu.
Sau đó nước chảy thành sông, ta cũng thuận lợi thị tẩm, trở thành Mỹ nhân chân chính của Hoàng thượng.
Bữa sáng Hoàng thượng ở lại chỗ ta dùng bữa, chỉ là mới vừa ăn hai miếng, Tiểu Hỉ Tử đã vội vàng đi vào nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Vị Ương cung đưa tới một chén thuốc bổ, nói là Hoàng hậu nương nương thưởng cho Chu mỹ nhân.”
Ta khẽ mỉm cười, Liễu Khanh Khanh quả nhiên không làm cho người ta thất vọng, cho dù bị phạt, vẫn kiêu ngạo bá đạo như cũ.
Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, tạm thời còn chưa có con, Liễu Khanh Khanh bên kia hy vọng có thể sinh trưởng tử, cho nên đối với phi tần không có thế lực sau khi thị tẩm đều sẽ đưa đến một chén thuốc mang danh thuốc bổ, thực ra là canh tránh thai.
Hoàng thượng tay dùng bữa cũng không dừng lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nếu là tâm ý của Hoàng hậu tâm ý, vậy đưa vào đi.”
Tiểu Hỉ Tử nghe vậy lui xuống, nhưng vẫn cho ta một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Ta làm bộ như không phát hiện, còn lộ vẻ mặt cảm động nhìn về phía Hoàng thượng: “Hoàng hậu nương nương tâm thiện, tần thiếp thật sự rất cảm động, lát nữa tần thiếp lsẽ đến thỉnh an nàng, cũng để cho người hậu cung nhìn xem, tần thiếp và Hoàng hậu nương nương không hề bất hòa, lời đồn Hoàng hậu nương nương hạ độc đều là giả.”
Khóe miệng Hoàng thượng nhếch lên: “Thân thể nàng mới khỏe, không cần đi!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này một ma ma bưng canh thuốc còn bốc hơi nóng đi vào, ma ma kia ta cũng biết, chính là người cầm thước đánh ta lần trước.
Bà ta hành lễ với Hoàng thượng trước, sau đó đưa thuốc tới trước mặt ta: “Mỹ nhân mau dùng đi, tránh phụ tâm ý của Hoàng hậu nương nương!”
Ta cười nhận lấy, sau đó liền uống, chỉ là mới vừa uống năm sáu muỗng, ta đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Ma ma và Hoàng thượng đều bị dọa.
Tiểu Hỉ Tử vội vàng đi mời ngự y, Hoàng thượng trừng mắt nhìn ma ma, trực tiếp phân phó người bắt ma ma lại.
Sau khi ngự y đến kiểm tra thực hư, ta lại trúng độc, cùng độc hôm qua giống nhau như đúc, mà trong bát canh tránh thai kia cũng phát hiện loại độc giống nhau.