10.
Nhân chứng đều có được, Vị Ương cung đưa thuốc bổ có độc dược cho ta, Liễu Khanh Khanh không đợi Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ, trực tiếp đẩy ma ma kia ra gánh tội, nói ma ma có tư thù với ta, cho nên mới hạ độc.
Ta cười cười, đối với chuyện Liễu Khanh Khanh có thể đúng lúc làm tráng sĩ cụt tay như vậy thật sự tán thưởng, bởi vì chuyện này nếu như điều tra tiếp, vậy vị trí Hoàng hậu của nàng ta thật sự ngồi không vững.
Đầu tiên chuyện Hoàng hậu nương nương đưa canh tránh thai cho phi tần đã đủ để Ngự Sử buộc tội các loại, vậy mặc kệ có thật sự đầu độc phi tần hay không, việc này bị nháo lớn, nàng ta cũng phải chịu thiệt thòi này, cho nên không bằng kịp thời tìm một con dê thay tội.
Hoàng thượng có thể cũng không muốn trở mặt với Liễu Nguyên, cho nên cũng tiếp nhận cách nói này, trách cứ Hoàng hậu quản lý không nghiêm, phạt bổng lộc một năm.
Sau đó ban thưởng cho ta các loại thuốc bổ, còn ban cho ta một phong hào là “Nhu”, mặt khác cho phép ta không cần đến Vị Ương cung thỉnh an.
Sau đó Hoàng thượng còn liên tục ở bên ta ba ngày, để cho hậu cung lập tức biết Nhu Mỹ nhân là phi tần mà Hoàng thượng sủng ái nhất.
Bởi vì ba ngày này Hoàng thượng vẫn luôn ở đây, Tiểu Hỉ Tử cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với ta, ngày thứ tư Tiểu Hỉ Tử mới nói với ta: “Chủ tử rất hài lòng với Mỹ nhân, chủ tử nói về sau hợp tác vui vẻ, ngài cần cái gì cũng có thể nói.”
Ta cười cười, cuối cùng hoàn toàn đứng vững gót chân ở hậu cung, một viên thuốc chia làm hai phần, có đầu có cuối còn tìm được người chịu tội thay, còn ta thì ở ngoài cuộc, cũng làm cho Liễu Khanh Khanh kiêng kỵ ta không dám tùy tiện động thủ, một nước cờ này ta chơi rất hiểm, may mắn ta thành công.
11.
Sau đó ta lại giả vờ như vì trúng độc mà tổn hại thân thể, cả ngày đóng cửa không ra, phi tần hậu cung cũng không tới quấy rầy ta, các nàng đều đang quan sát, muốn nhìn xem Liễu Khanh Khanh đối phó ta như thế nào.
Đáng tiếc Liễu Khanh Khanh bởi vì bị Hoàng Thượng cảnh cáo, cũng sợ sự việc trúng độc lần nữa bị lật ra, tạm thời không tìm ta gây phiền toái.
Lương phi vẫn luôn tỏ thiện ý với ta, thường xuyên bảo cung nữ trong cung đưa các loại thuốc bổ tới cho ta, ta biết Lương phi đang lôi kéo ta, thế nhưng giờ phút này ta căn bản không có bất kỳ tư cách gì chơi đùa cùng các nàng, cho nên ta cũng làm bộ như không biết.
Ta vẫn giả vờ là một người bởi vì bị hạ độc hai lần mà sợ hãi đến mức không dám ra khỏi cung, người trong hậu cung đều cười nhạo ta là Mỹ nhân bệnh tật, nhu nhược không thể tự gánh vác, rất phù hợp với chữ “Nhu” Hoàng thượng ban tặng, đúng là một người dịu dàng.
Chỉ có mỗi lần Hoàng thượng gọi ta thị tẩm, ta mới có thể đi ra Cảnh Phúc cung, Hoàng thượng còn hỏi ta vì sao không đi ra ngoài một chút, mỗi lần ta đều ôm chặt Hoàng thượng, giả bộ run sợ.
“Thần thiếp sợ… Chỉ có ở bên cạnh Hoàng thượng, thần thiếp mới cảm thấy an tâm.”
Lúc ta nói những lời này, trên mặt là vẻ yếu đuối, ý tứ chính là không muốn rời xa Hoàng thượng, ta tin chắc bất kỳ nam nhân nào nghe được nữ nhân của hắn nói như thế, đều sẽ vô cùng thương tiếc.
Dù sao phi tần này của hắn ở ngay trước mặt hắn đã bị người ta đầu độc liên tục hai lần. Ta nói xong câu đó, Hoàng thượng ôm chặt ta: “Đừng sợ, trẫm ở đây…”
Ta tựa vào trong ngực Hoàng thượng: “Hoàng thượng, ta muốn sinh một hoàng tử cùng người được không?”
Ta giả bộ lâu như vậy, làm nền lâu như vậy, giả bộ đáng thương giả bộ nhu nhược chính là vì những lời này, sau khi ta hỏi ra những lời này, trong lòng cảm thấy rất bồn chồn.
Chuyện Liễu Khanh Khanh sau lưng đưa thuốc tránh thai cho các phi tần không có thế lực, Hoàng thượng tất nhiên ngầm đồng ý, dù sao trung cung sinh trưởng tử cũng có lợi, đương nhiên các phi tần tiên khác sinh cũng không phải là không thể, cho nên muốn sinh hoàng tử nhất định phải được Hoàng thượng đồng ý.
Ta không có thế lực để đấu cùng Liễu Khanh Khanh và Liễu Nguyên, ta chỉ có thể dựa vào Hoàng Thượng còn có Hoàng Tử, về phần ông chủ đằng sau Xuân Giang Nguyệt, hôm nay có thể giúp ta, ngày mai cũng có thể sẽ hại ta.
Hoàng thượng cảm thấy ta ở trong lòng hắn khẽ run rẩy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, gật gật đầu: “Được, sinh cho trẫm một hoàng tử…”
Lòng của ta nhất thời yên ổn lại, bước thứ hai của ta rốt cục đã được tung ra.
12.
Sau đó những lần thị tẩm quả thật không thấy thuốc bổ của Vị Ương cung mang tới, mà số lần thị tẩm của ta cũng nhiều hơn, hai tháng sau ta vẫn không mang thai, trong lòng ta không khỏi có chút sốt ruột.
Bởi vì thời gian của ta không nhiều lắm, lúc trước vì thị tẩm mà bí quá hoá liều, nhất định sẽ khiến cho một ít người có tâm chú ý, dù sao thân phận của ta cũng là giả.
Liễu Khanh Khanh ta không sợ, nhưng Liễu Nguyên không giống, có thể leo lên vị trí thủ phụ, mặc dù có tiền thủ phụ thúc đẩy nhưng bản thân hắn nếu như không có bản lĩnh cũng không thể làm được.
Cũng không biết thân phận hiện tại của ta có thể chịu đựng được sự điều tra của Liễu Nguyên hay không.
Tuy nhiên liên tục qua ba tháng, Liễu Nguyên vẫn không có động tĩnh, ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hỉ Tử thấy ta như thế cười nói: “Mỹ nhân yên tâm, chủ tử của nô tài an bài thân phận, ngoại nhân tuyệt đối không tra ra được vấn đề.”
Ta nghe vậy cũng không phản bác, trong lòng đang suy đoán về ông chủ sau lưng Xuân Giang Nguyệt.
Tiểu Hỉ Tử thấy ta không nói lời nào, liền hỏi: “Mỹ nhân tiến cung không phải muốn tới báo thù sao? Sao vẫn không thấy động tĩnh gì?”
Ta nghe ra một ít ý tứ của hắn: “Chủ tử ngươi sốt ruột sao?”
Tiểu Hỉ Tử tự biết mình lắm miệng, vội vàng cúi đầu.
Tuy rằng hắn không trả lời ta, nhưng ta cũng nhìn ra, người sau lưng Xuân Giang Nguyệt cũng phải đối phó với Liễu Nguyên, hơn nữa so với ta còn sốt ruột hơn, vậy phạm vi thân phận của hắn càng thêm nhỏ.
Sau đó Tiểu Hỉ Tử đến phủ Nội Vụ một chuyến, mãi cho đến bữa tối cũng không thấy trở về, ta tìm người đến phủ Nội Vụ hỏi một chút, phủ Nội Vụ đáp lời, Tiểu Hỉ Tử tự xin đến Thận Hình Ti.
Ta cười cười cũng không truy vấn nữa, tiếp tục dùng bữa tối, nhưng vừa ăn một miếng, đã cảm giác trong dạ dày dâng lên một cơn buồn nôn.
Ta vui vẻ, rốt cục đợi được rồi sao?
13.
Ta mời ngự y tới bắt mạch, quả nhiên là mang thai, vừa mới một tháng rưỡi.
Xung quanh Cảnh Phúc cung của ta đều là tai mắt của các cung, cho nên tin tức không giấu được, không quá nửa canh giờ, toàn bộ hậu cung đều biết ta mang thai hoàng tự.
Lúc Hoàng thượng đạp gió mà tới, ta nhìn thấy hai hàng lông mày hắn đều là ý cười, biết là hắn cũng rất vui mừng.
“Tiểu Tùng Tử, thông truyền lục cung, Nhu Mỹ nhân dịu dàng đức độ, phong làm “Nhu Tiệp dư”.”
Hoàng thượng vừa dứt lời, tiểu thái giám phía sau hắn lập tức khom người lui xuống.
Ta đứng dậy muốn quỳ lạy thánh ân, lại bị Hoàng thượng trực tiếp ôm lấy, đặt lên giường: “Có cốt nhục của trẫm, phải cẩn thận một chút, về sau những tục lễ này cũng không cần làm nữa.”
Không tới một khắc đồng hồ, Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh liền mang theo một đám phi tần tới, các nàng trước tiên hành lễ với Hoàng thượng, sau đó Liễu Khanh Khanh đi tới trước giường của ta.
“Hoàng thượng, Nhu Tiệp dư là thai đầu tiên trong cung, Cảnh Phúc cung này quá nhỏ, không bằng dời đến Vị Ương cung của thiếp, thiếp tự mình an thai cho Nhu Tiệp dư.” Liễu Khanh Khanh nói.
Khóe miệng ta nhếch lên, Liễu Khanh Khanh bắt đầu nóng vội rồi.
Không đợi ta mở miệng, Hoàng thượng đã trực tiếp dứt khoát từ chối: “Thuần nhi thân thể không tốt, không dễ dời cung, Hoàng hậu cùng những người khác không có việc gì thì ít đến Cảnh Phúc cung quấy rầy, lui ra hết đi.”
Hơi thở Liễu Khanh Khanh ngưng lại, sau đó hung hăng trừng ta một cái, rồi mang theo những người khác rời đi.
14
Liên tiếp nửa tháng, các phi tần trong cung quả nhiên không có ai đến quấy rầy ta, Hoàng thượng ban thưởng các loại dược liệu trân quý, Hoàng thượng cũng liên tục nửa tháng đều nghỉ ngơi ở Cảnh Phúc cung của ta.
Ta bảo người chú ý động tĩnh ở Vị Ương cung, nhưng tin tức nhận được lại là Vị Ương cung gió êm sóng lặng.
Lúc biết được tin tức này ta rất vui vẻ, bởi vì ta biết Liễu phủ nhất định phải ra tay, nếu không Liễu Khanh Khanh không có khả năng an tĩnh như vậy, chỉ là không biết người ra tay là Liễu Nguyên hay là phu nhân của hắn.
Tốt nhất là phu nhân hắn ra tay, mẫu thân ta chịu khuất nhục, ta muốn đòi lại từng chút một.
15.
Lại qua nửa tháng, cung nữ theo dõi Vị Ương cung len lén tới nói với ta, Liễu phu nhân tiến cung.
Quả nhiên nửa canh giờ sau, tiểu cung nữ Vị Ương cung tới tìm ta.
Tiểu cung nữ còn sợ ta không đi, vội mở miệng: “Nhu Tiệp dư, Liễu phu nhân vào cung còn dẫn theo một cố nhân của Nhu Tiệp dư, ngươi xác định không đến xem sao?”
Ta đi theo tiểu cung nữ đến Vị Ương cung, vừa mới vào viện ta đã nhìn thấy Liễu Khanh Khanh cùng một phụ nhân trung niên có năm phần tương tự ngồi ở trong đình, không cần phải nói người nọ hẳn là Liễu phu nhân, năm đó Liễu Nguyên vứt vợ vứt con chỉ để cưới được bà ta.
Mà bên cạnh các nàng có một người đang quỳ, đối phương cúi đầu, ta không nhìn ra là ai.
Ta chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Khanh Khanh, cúi người hành lễ, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Liễu phu nhân bên cạnh mở miệng: “Cứ quỳ nghe như vậy đi, một tiện dân mà thôi.”
Ta nhếch khóe miệng lên, đứng dậy nhìn về phía Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân thấy ta như thế, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Quả nhiên không hiểu quy củ, trách không được lúc trước còn chống đối Hoàng hậu nương nương, hôm nay cần phải giáo huấn ngươi một trận thật tốt mới được.”
Liễu phu nhân vừa dứt lời, hai ma ma phía sau bà ta trực tiếp đi ra, hai người xắn tay áo lên, đi về phía ta.
Liễu phu nhân nhìn ta cười lạnh: “Ngươi cũng đừng phản kháng, ngươi có nhìn thấy người nọ quỳ trên mặt đất không?”
“Nàng ta là nha hoàn hồi môn của huyện lệnh phu nhân Tùng Giang. Nhu Tiệp dư ngươi biết không?”
Nói xong Liễu phu nhân và Liễu Khanh Khanh đều lộ ra nụ cười đắc ý.