16.
Hai ma ma đi tới trước mặt ta, một người trong đó vung cánh tay cho ta một bạt tai, bạt tai này ta cứng rắn chịu, nếu như không chịu bạt tai này, làm sao có chứng cớ?
Ngay tại thời điểm một ma ma khác cũng chuẩn bị đánh ta, ta lui về phía sau vài bước tránh cái tát này, lạnh lùng nói: “Mạc Ly, ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn chủ tử của ngươi chịu nhục sao?”
Một tiểu thái giám tiến lên, từng bước từng bước đá ngã hai ma ma, Mạc Ly là hạ nhân Hoàng thượng thưởng cho ta sau khi ta mang thai hoàng tự, nói là công phu không tệ, có thể bảo vệ ta.
Liễu phu nhân biến sắc: “Làm càn…”
Ta cười lạnh: “Liễu phu nhân mới gọi là làm càn, hành vi của Hoàng hậu nương nương ở hậu cung không đứng đắn, thì ra là kết quả dạy dỗ của Liễu phu nhân, ta là Tiệp dư, Liễu phu nhân nhìn thấy ta còn phải hành lễ vấn an…”
“Hiện giờ Liễu phu nhân không chỉ không hành lễ vấn an, ngược lại còn ra tay với ta, đây là phạm thượng, là đại bất kính… ”
“Liễu phu nhân ở hậu cung hành xử khoa trương, động một chút là muốn giáo huấn phi tần của Hoàng thượng, Liễu phu nhân là cảm thấy Liễu Nguyên thủ phụ này đã có thể áp đảo Hoàng thượng rồi sao?”
Liễu phu nhân tức giận chỉ tay vào ta, lại nói không ra lời, Liễu Khanh Khanh sắc mặt xanh mét: “Ngươi giả mạo con gái huyện lệnh Tùng Giang vào cung, hiện giờ chúng ta cól nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi không mau quỳ xuống nhận tội, còn dám vô lý với mẫu thân ta sao?”
Ta cười lạnh: “Các ngươi tốt nhất trước tiên làm rõ thân phận của ta rồi mới hô to gọi nhỏ với ta, Liễu phu nhân tốt nhất nên lập tức quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, nếu không sau đó sẽ không phải đơn giản quỳ xuống là có thể cho qua đâu.”
Liễu phu nhân tức giận trợn trắng mắt, bà ta thật sự không nghĩ tới thân phận của ta bị vạch trần mà ta còn dám đối với bà ta như thế.
Bà ta giãy dụa muốn tới đánh ta, ta lập tức tránh đi, trực tiếp một đá đá bà ta ra ngoài, Liễu phu nhân bị đạp như chó ăn phân.
Mọi người ồ lên, hai ma ma kia muốn đi lên, nhưng có Mạc Ly ở đây, các nàng cũng không dám động, chỉ có thể đi đỡ Liễu phu nhân.
Ta nhìn lướt qua Liễu Khanh Khanh bị dọa đến choáng váng, sau đó lại nhìn người nọ quỳ trên mặt đất, rồi xoay người rời đi.
“Mạc Ly, đem chuyện Liễu phu nhân kiêu ngạo ương ngạnh ở hậu cung, mang theo ma ma muốn đánh sủng phi của Hoàng Thượng, nói đầy đủ cho Lương phi, nàng sẽ biết làm như thế nào.”
Mạc Ly khom người, sau đó nhanh chóng rời đi.
17.
Ta ra khỏi Vị Ương cung, chỉnh trang mặt mình một chút, sau đó tìm ngự y tới chẩn trị.
Hành động của Lương phi cũng rất nhanh, trước sau không đến nửa canh giờ, chuyện phu nhân Liễu Nguyên ở trong cung tỏ ra uy quyền, tát phi tần của Hoàng thượng, toàn bộ hậu cung đều biết.
Hậu cung biết tương đương với tiền triều cũng biết, mà ta làm người bị hại, một đường trở về viện của mình, cung nữ thái giám đương nhiên nhìn thấy vết thương trên mặt ta, cũng có ngự y tới trị liệu, bằng chứng như núi.
Về phần Liễu phu nhân bên kia, ta cười lạnh không nói, bụng bà ta bị ta đá một cái, nhưng bà ta dám để cho người ta nhìn sao?
Trừ phi hoàn toàn không cần mặt mũi mà cho đại phu xem, bà ta chịu được, nhưng Liễu Nguyên thủ phụ này chịu được sao?
Ngự sử nghe tin mà hành động, trực tiếp tham tấu Liễu Nguyên trị gia không nghiêm, Liễu Nguyên phu nhân phạm thượng.
Trước có dạy con bất lực sau có trị gia bất nghiêm, năng lực như thế làm sao có thể dùng vào việc lớn?
Từng tấu chương được đưa đến bàn án của Hoàng thượng, buổi tối hôm đó Hoàng thượng đã tới viện của ta.
18.
Hoàng thượng nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm.
Ta cười nhìn Hoàng thượng: “Đây không phải là điều Hoàng thượng muốn sao?”
Hoàng thượng khẽ cau mày: “Nàng biết từ khi nào?”
Ta cười khẽ: “Lúc Tiểu Hỉ Tử đến Thận Hình Ti.”
Hoàng thượng đi tới bên cạnh ta, ôm lấy ta: “Vậy trẫm từ khi nào lộ ra dấu vết?”
Ta nói: “Đầu tiên tương truyền ông chủ sau lưng Xuân Giang Nguyệt là hoàng thân quốc thích, mà hôm đó nam tử tới gặp thiếp yết hầu quá nhỏ, thiếp đã hoài nghi là một thái giám.”
“Cho nên sau khi thiếp vào cung bảo Tiểu Hỉ Tử đi truyền hai tin tức, tin tức thứ nhất là nhằm vào hậu cung, tin tức thứ hai là nhằm vào tiền triều, cái này không chỉ đối phó Hoàng hậu cùng Liễu Nguyên, cũng là thăm dò ông chủ sau lưng Xuân Giang Nguyệt.”
“Người có thể đồng thời làm cho hậu cung tiền triều náo loạn cũng không nhiều lắm, hơn nữa ngay cả chuyện thiếp và Hoàng thượng không có sinh hoạt vợ chồng đối phương cũng biết, còn cực kỳ không hài lòng với Liễu Nguyên.”
“Nhiều điều kiện như vậy đều phù hợp, hôm nay nghĩ kỹ, cũng chỉ có Hoàng Thượng người.”
Hoàng Thượng cười khẽ: “Trẫm ngược lại đã xem thường nàng rồi.”
Ta ở trong lòng còn bổ sung một câu, Hoàng Thượng liên tục tám ngày cũng không gọi những tài nhân mới nhập cung thị tẩm, vốn rất kỳ quái, quá mức tận lực, ngược lại làm cho ta thoáng cái đã thu nhỏ phạm vi.
“Nhưng Hoàng thượng vẫn là người thắng cuối cùng, hiện giờ Liễu Nguyên bị buộc tội, Hoàng thượng có thể nhân cơ hội tước đi một phần chức quyền của hắn rồi.”
Hoàng thượng buông ta ra, cẩn thận đánh giá ta một phen: “Nàng rất giỏi, xứng đáng sinh hạ hoàng tử của trẫm.”
“Liễu Nguyên dù có hiềm nghi cầm giữ triều chính, thế nhưng tội không đáng chet, bề ngoài trẫm không thể giúp nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân giải quyết, nếu như nàng thật sự có thể báo thù thành công, trẫm sẽ cho nàng vị trí tôn quý nhất thiên hạ.”
Ta nở nụ cười, có những lời này của hắn là đủ rồi.
19.
Ta biết những thứ này đối với Liễu Nguyên không phải thương tổn lớn nhất, nhiều nhất chỉ là lột một lớp da của hắn mà thôi.
Quả nhiên không tới hai ngày, Liễu Nguyên đã dâng một tấu chương lên, đại ý là sức lực của mình có hạn, nhường ra hai vị trí nội các, mặt khác đưa Liễu phu nhân đến chùa tịnh tâm suy nghĩ.
Ta biết kết quả này không có gì bất ngờ, Liễu Nguyên chỉ yêu bản thân, người khác đều có thể hy sinh.
Hoàng thượng được hai vị trí nội các, tự nhiên là cao hứng vô cùng, chỉ trách cứ qua loa vài câu, việc này cũng cho thôi.
Buổi tối hôm đó Liễu phủ đưa một hộp quà đến cung của ta, nói là bồi tội.
Mạc Ly giúp ta mở ra, bên trong là bốn bàn tay đẫm máu, còn có một ngọc bội, mặt trên khắc ba chữ “huyện Tùng Giang”.
Mạc Ly chuẩn bị vứt đi, ta ngăn hắn lại, thứ này dù sao cũng phải cho Hoàng thượng xem, nếu không Hoàng thượng làm sao an ủi ta?
Bốn bàn tay này rõ ràng là của hai ma ma kia, ngọc bội huyện Tùng Giang kia rõ ràng là nói cho ta biết, đừng ép buộc nhau quá mức, nếu không ngọc vỡ người chet, Liễu Nguyên nói là bồi tội, thật ra là uy hiếp ta, nhưng thứ này đối với ta không có tác dụng.
Buổi tối Hoàng thượng vì trấn an ta, còn cố ý phong ta làm phi.
Mà ta cũng sắp bắt đầu thu lưới, ta viết một phong thư, bảo Mạc Ly đưa tới Liễu phủ.
20.
Ngày hôm sau Liễu Nguyên mang thẻ bài vào cung, sau đó tới cung của ta.
Liễu Nguyên thấy ta sắc mặt khẽ biến, ta cười khẽ: “Phụ thân có khỏe không?”
Khuôn mặt của ta có bảy phần giống với mẫu thân, Liễu Nguyên hẳn là có thể nhìn ra.
Liễu Nguyên nghe được lời của ta, trong mắt hiện lên một tia bối rối, sau đó nhanh chóng thu liễm: “Không nghĩ tới lại là ngươi…”
Ta rót cho Liễu Nguyên một ly nước: “Phụ thân mời ngồi!”
Cách xưng hô của ta khiến Liễu Nguyên nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì, đi tới bên cạnh ta ngồi xuống: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta cười vuốt ve bụng của mình: “Phụ thân đừng sợ, ân oán trước đây của chúng ta đều đã qua rồi, hiện giờ ta là sủng phi của Hoàng thượng, còn mang thai hoàng tự, thai này nếu như là hoàng tử, chính là trưởng tử của Hoàng thượng, nếu như….. Nếu như ta là Hoàng hậu, vậy hắn chính là trưởng tử, lập đích lập trưởng hắn cũng nên là Thái tử mới đúng… Về sau ta là Thái hậu, phụ thân ngài nói Liễu gia chúng ta có phải là đệ nhất gia tộc hay không?”
Ta nói rất rõ ràng, Liễu Nguyên tự nhiên hiểu được ý của ta: “Ngươi là muốn đoạt vị trí Hoàng hậu của Khanh Khanh?”
Ta cười nhìn Liễu Nguyên: “Đoạt? Phụ thân, vị trí Hoàng hậu không phải sinh ra dành cho Liễu Khanh Khanh.”
“Người hẳn cũng nhìn ra được, ta và Liễu Khanh Khanh ai lợi hại hơn, nhiều năm rồi người đi tới vị trí hôm nay cũng không dễ dàng, ta và Liễu Khanh Khanh người hẳn là rất rõ nên chọn ai.”
Lời của ta làm cho Liễu Nguyên trầm mặc. Nửa ngày sau hắn hỏi: “Cái chet của mẫu thân ngươi…”
Liễu Nguyên chưa nói xong, nhưng ta biết hắn đây là đang thăm dò, là người thì không có khả năng thờ ơ khi phụ mẫu mình chet oan, cho nên ta phải phối hợp diễn xuất với hắn.
“Ta hận ngươi còn có cả phu nhân của ngươi, nhưng vì ta còn có hoàng nhi của ta, phụ thân ngươi phải sống tốt cũng phải làm thủ phụ đứng đầu, cho nên chúng ta hợp tác điều kiện là Liễu phu nhân phải chet…”
Nói không hận Liễu Nguyên tất nhiên sẽ gây hoài nghi, nhưng là nói rõ ràng lợi và hại, Liễu Nguyên mới có thể yên tâm.
Liễu Nguyên lại một lần nữa trầm mặc, nửa ngày sau, hắn đứng dậy: “Lão thần cáo lui…”
Chờ Liễu Nguyên rời đi, ta nhìn về phía sau bình phong: “Đi ra đi!”
21.
“Như thế nào?”
Ta nhìn Liễu Khanh Khanh, phá lệ cười lớnl.
Liễu Khanh Khanh trừng mắt nhìn ta: “Không nghĩ tới ngươi lại là nghiệt chủng kia, thật đúng là làm cho bổn cung không nghĩ tới, trách không được vẫn luôn khiêu khích bổn cung.”
“Ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi cho rằng mang thai hoàng tự là có thể khiến phụ thân ủng hộ ngươi sao?”
“Đừng quên, mẫu thân ta chính là nữ nhi của tiền thủ phụ, ngươi muốn giet nàng? Đúng là người si nói mộng.”
Ta cười to, cười đến mức sắc mặt Liễu Khanh Khanh càng thêm khó coi:” Ngươi cười cái gì?”
Ta ngừng cười: “Liễu Khanh Khanh, ngươi còn nhìn không thấu Liễu Nguyên sao? Hắn căn bản không quan tâm những người khác, hắn có thể vứt bỏ mẫu thân ta, cũng sẽ vứt bỏ mẫu thân ngươi, chỉ là xem ai giá trị cao hơn mà thôi.”
Liễu Khanh Khanh hừ lạnh, trực tiếp rời đi. Nàng ta đi rất nhanh, hiển nhiên là chuẩn bị mật báo.
Mạc Ly từ trong bóng tối đi ra: “Nương nương, người không sợ nàng ta báo tin cho Liễu phu nhân sao?”
Ta cười nói: “Ta chình là muốn cho nàng ta báo tin, chỉ có khi Liễu phu nhân biết chân tướng mới có thể từ am ni cô trở về gây sự với Liễu Nguyên, bà ta vừa đến am ni cô chưa được hai ngày đã trở về, đây là đánh vào mặt Liễu Nguyên, ép Liễu Nguyên sớm đưa ra lựa chọn.”