1.
Bùi Yến tỉnh dậy khi trời vừa sáng.
Gần đây hắn thức đêm quá nhiều, dù đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn hơi mơ hồ.
Đứng dậy một lúc, hắn quay đầu nhìn, khẽ khựng lại.
Căn phòng bừa bộn tối qua giờ đã gọn gàng, ngăn nắp.
Văn Nghi đang ngồi trước cửa sổ, yên lặng chống cằm nhìn ra ngoài.
Một cành non xanh mướt vươn qua cửa sổ, nhẹ nhàng đung đưa trên đầu nàng.
Ở góc cửa sổ còn có một chiếc bình gốm xám xịt.
Rõ ràng đó là một khung cảnh hết sức bình thường, nhưng lòng Bùi Yến bỗng chốc xao động.
Hắn không tự chủ được mà tưởng tượng cảnh nàng dọn dẹp bàn sách đêm qua.
Chắc nàng vừa lầm bầm phàn nàn, vừa chăm chỉ sắp xếp từng cuốn sách, hệt như một chú chim sẻ nhỏ linh hoạt.
Càng nghĩ, tim hắn càng đập mạnh hơn.
Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn nhận ra ánh nắng đang dịch chuyển, liền vội nhắc nhở.
“Mặt trời sắp chiếu vào rồi.”
Văn Nghi “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nhích sang chỗ khác.
—
2
Bùi Yến cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.
Chỗ nào cũng không ổn.
Những sách luận trị quốc, cứu dân mà hắn yêu thích nhất, đột nhiên lại đọc không vào nữa.
Không chỉ thế.
Mỗi lần nhìn vào mắt Văn Nghi, hoặc khi nàng đến gần, mặt hắn lại nóng lên, hơi thở cũng không tự chủ được mà thả nhẹ.
Rõ ràng gương mặt đó hắn đã thấy không biết bao nhiêu lần.
Bùi Yến trằn trọc nhiều đêm, cố gắng suy nghĩ.
Cho đến một đêm nọ, hắn bật dậy, bừng tỉnh đại ngộ.
Trong bóng đêm, hắn nuốt khan, thầm tự trách.
“Lẽ nào là ta thấy sắc nổi lòng? Đời này thế là xong rồi!”
—
3
Sau khi hiểu rõ lòng mình, Bùi Yến định nói ra.
Nhưng kỳ thi Hội đã cận kề, lại còn có hôn ước trên vai.
Bày tỏ tình cảm lúc này, thế nào cũng không phù hợp.
Vì vậy, hắn nghĩ, hay là đợi sau khi đỗ đạt, hủy bỏ hôn ước, rồi mới nói.
Ít nhất lúc đó hắn sẽ đường đường chính chính, không có gì phải ngại ngần.
Hắn tự cho rằng bản thân đã tính toán chu đáo, nhưng không ngờ chính sự chu đáo ấy lại khiến hắn bỏ lỡ cơ hội, vĩnh viễn không bao giờ có thể nói ra lời trong lòng nữa.
Sau khi đỗ Trạng nguyên, Bùi Yến cầm chiếc nhẫn đến nhà Trân Nhi.
Hắn vốn mang đầy áy náy, nghĩ rằng dù có bị mắng hay đánh, hắn cũng chịu đựng.
Bởi vì chuyện hủy hôn, vô duyên vô cớ, quả thực không phải là điều tử tế.
Thế nhưng, việc hủy hôn lại diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
Trước khi hắn đến, Trân Nhi đã có người trong lòng.
Nàng và người ấy yêu nhau, nhưng vì hôn ước từ nhiều năm trước nên mãi không thể cưới.
Gia đình nàng đã quyết định, nếu đến năm mười bảy tuổi, Bùi Yến vẫn không đến, thì hôn ước coi như vô hiệu.
Trân Nhi ngày ngày thầm cầu nguyện “đừng đến, đừng đến”, mong rằng Bùi Yến sẽ hoàn toàn quên đi mối hôn ước này.
Và đúng vào năm nàng mười bảy tuổi, Bùi Yến, lúc đó mười chín tuổi, đã gõ cửa nhà nàng.
—
4
Trân Nhi thấp thỏm đến gặp, lo sợ rằng sẽ gặp phải một tên vô lại.
Nhưng không ngờ, người đến lại là tân Trạng nguyên Bùi Yến.
May mắn hơn nữa, hắn đến để hủy hôn.
Hai người đồng ý ngay lập tức, bắt đầu trò chuyện cùng nhau.
Lúc này bọn họ mới biết, hóa ra trên đường đi thi, Bùi Yến cũng đã gặp được người mình thích.
“Nàng ấy chắc hẳn rất xuất sắc?” Trân Nhi hỏi.
“Tất nhiên.”
Trong lòng Bùi Yến thầm nghĩ, nàng ấy chính là người đầu tiên tự mình lo liệu hậu sự cho bản thân, từ cổ chí kim chưa từng có ai như vậy.
Độc nhất vô nhị, thật đáng ngưỡng mộ!
5
Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, trên đường về quán trọ, bước chân của Bùi Yến trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Hắn mở cửa phòng, muốn nói hết lời trong lòng.
“Thu dọn đồ đạc đi! Hoàng thượng đã ban thưởng phủ Trạng nguyên, từ nay ta sẽ để nàng ăn sung mặc sướng!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ nhạt đến mức gần như không còn, cuộn mình ở mép giường.
Bùi Yến đột nhiên hoảng loạn.
Nàng nói nàng sắp đi đầu thai.
Nàng nói nàng đã phiêu bạt quá lâu, cũng muốn có nơi để về.
Nhưng Bùi Yến nghĩ, hắn còn chưa kịp nói với nàng rằng hắn thích nàng.
Hắn mở miệng, nhưng nhận ra giờ có nói ra những điều này cũng đã muộn, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Việc Văn Nghi có thể đi đầu thai, trở lại làm người, không phải là điều tồi tệ.
Hắn không thể ngăn cản, mà dù có thể, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Hắn hối hận đến cùng cực, nỗi đau lan đến tận đáy mắt khiến đô mắt đỏ bừng lên.
Hóa ra, có những lời, nếu như không nói sớm, có thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để nói nữa.
Nàng đã ôm hắn một cái, khẽ hỏi, giọng như mang theo một lời cầu xin.
“Ngươi sẽ sống hạnh phúc, phải không?”
Bùi Yến nhắm mắt, thấp giọng đáp.
“Ừ.”
Hắn đưa tay ra, muốn ôm nàng, nhưng đã không thể chạm tới nàng nữa.
Nàng đã biến mất trong vòng tay hắn, như một hạt giống bị gió cuốn đi, trôi dạt về một nơi vô định.
Bùi Yến nắm chặt tay, đau đớn gọi tên nàng.
“Văn Nghi—”
Trong lòng hắn trống rỗng, hoảng loạn nhận ra, đây không phải lần đầu tiên hắn mất nàng như vậy.
6
Bùi Yến cả đời làm quan đến chức Tể tướng, vị trí cao nhất trong triều đình.
Cả đời hắn không lấy vợ, một lòng vì dân.
Hắn chỉnh đốn quan lại, xây đê chắn lũ, đề xướng giảm sưu thuế, làm được nhiều việc thiện, đem lại lợi ích dài lâu cho muôn đời sau.
Dĩ nhiên, hắn cũng từng phạm phải vài sai lầm.
Nhưng những điều đó giờ đã chẳng còn quan trọng, tất cả đã trở thành quá khứ.
Khi sắp lìa đời, hắn nằm trên chiếc ghế đu, ánh mắt nhìn ra vườn, nơi những cành liễu non đang đung đưa theo gió.
Hắn nhớ đến linh hồn đã rời xa hắn từ rất lâu, sau đó khẽ mỉm cười.
“Ta đã khiến bản thân hạnh phúc, không phụ sự mong đợi của nàng.”
—