Ta vội quỳ xuống đất dập đầu:
– Công chúa, dân nữ chỉ là một thảo dân, sao dám mơ ước vào phủ công chúa? Chi bằng người thưởng cho dân nữ một thỏi bạc, để dân nữ về quê dưỡng lão.
Công chúa không thích ta, đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại:
– Ngươi là thứ gì, cũng dám đòi ân thưởng của bổn cung? Cho phép ngươi vào phủ đã là đại ân, đã không biết điều như vậy thì người đâu, kéo xuống, đánh cho ta.
Vài gia nhân bước tới, kéo ta qua một bên, đá vào hông ta.
Ta nhịn đau, nhưng mắt vẫn không rời công chúa.
Khuôn mặt kiêu ngạo này, khuôn mặt không có chút tôn trọng nào đối với sinh mệnh của người khác, giống y như trong ký ức của ta, ta cắn môi, khắc sâu hình ảnh nàng ta vào lòng.
Công chúa điện hạ sao? Nàng ta không hề nhớ ta, nhưng dáng vẻ xinh đẹp độc ác của nàng ta đã nhuốm đầy m.á.u và thấm đẫm hận thù của ta từ lâu. Bây giờ, lại còn thêm món nợ mới này nữa. Xem ra, ta muốn an phận thủ thường mà sống cũng không được rồi. Nếu công chua điện hạ vốn đã có thể ở trên vị trí cao cao tại thượng mà vẫn không thể bớt độc ác đi được chút nào, vậy thì ta càng phải gom hết thù cũ hận mới ra tính một lượt với ả ta mà thôi.
Trong lòng ta giấu một bí mật, công chúa hiện giờ vốn không phải là công chúa thật sự.
Năm xưa triều đình xảy ra biến loạn, công chúa thật mới năm tuổi lạc đến nhà ta, sống cùng ta ba năm. Khi đó nàng nói với ta, nàng tên là Lan Hương.
Người nhà ta đều gọi nàng như vậy.
Nàng còn nói nàng là công chúa của triều đình.
Cha mẹ ta chỉ nghĩ nàng còn nhỏ tuổi nên nói khoác, không để tâm.
Ta và Lan Hương cùng ăn cùng ở, nói với nhau nhiều chuyện bí mật, nàng kể chuyện trong cung cho ta nghe, ta kể chuyện đồng ruộng cho nàng nghe.
Nàng còn nói với ta, nàng có một hoàng huynh hơn nàng mười tuổi, tên là Đào Trọng Nghĩa.
Ta chọc trán nàng, nói nàng nói dối.
Không ngờ ba năm sau, triều đình cử người tới tìm quý nhân bị thất lạc.
Quan huyện vì muốn cầu vinh, cướp tín vật của Lan Hương, đốt nhà ta, thiêu c.h.ế.t cha mẹ ta, rồi đưa con gái mình ra giả làm công chúa.
Nhưng hắn không ngờ, ta và Lan Hương không chết.
Cha mẹ trước khi c.h.ế.t đã bảo vệ hai chúng ta.
Chỉ là Lan Hương bị ngạt khói làm hỏng giọng, nhìn thấy công chúa giả đang nằm trong lòng Đào Trọng Nghĩa, nàng không cam lòng, lao ra kêu ú ớ, vừa khóc vừa ra hiệu cho huynh trưởng của mình.
Nhưng huyện lệnh đã mua chuộc người trong thôn.
Chúng cùng nhau vu cáo, nói Lan Hương là con gái nhà nông, muốn giả mạo công chúa.
Lan Hương hiền lành, giúp nhà ta gánh nước, xuống ruộng làm việc, khuôn mặt từ vẻ trắng trẻo đáng yêu ban đầu dần trở nên đen đúa thô ráp.
Đào Trọng Nghĩa đã ba năm không gặp Lan Hương, nay nàng đã thay đổi rất nhiều, nên hắn không nhận ra nàng ấy.
Để an ủi công chúa giả, hắn tự tay bẻ gãy cổ Lan Hương.
Huyện lệnh nghĩ con gái mình đã được làm công chúa, thì nhà hắn sẽ có thể một bước lên trời.
Nhưng không đợi được phú quý đến, mà lại nhận lấy một lưỡi d.a.o tử thần đến đoạt mạng của gia tộc.
Mà lưỡi đó đến từ chính con gái mình gửi đến.
Công chúa giả kia để giấu diếm thân phận thực sự của mình bèn quyết định diệt cỏ tận gốc.
Nàng ta kể lể nỗi oan ức, nói rằng trong lúc mình ở thôn Mai gia bị đối xử tàn tệ, còn mắc một trận bệnh nặng.
Sau khi tỉnh dậy, trí nhớ của nàng ta đã hoàn toàn biến mất.
Chuyện hoang đường như vậy mà Đào Trọng Nghĩa cũng tin. Hắn dường như mắt bị mù vậy, hắn bỏ qua đôi tay mềm mại trắng nõn không dính chút cực khổ nào và khuôn mặt trắng trẻo của công chúa giả. Để trả thù cho muội muội, hắn g.i.ế.c cả nhà huyện lệnh, rồi tàn sát cả thôn.
Nhưng ta may mắn không chết, ta bị binh lính đuổi đến con sông, một nhát d.a.o c.h.é.m vào vai ta, lúc rơi xuống sông, m.á.u tươi nhuộm đỏ dòng sông, binh lính tưởng ta c.h.ế.t rồi, liền quay về báo cáo.
Ta theo dòng nước trôi đi, đúng lúc gặp được tiểu thư đang đi dạo.
Nàng nhặt ta về, bỏ ra số tiền lớn chữa trị cho ta, nuôi dưỡng ta bên cạnh.
Dạy ta học chữ, dạy ta đạo lý, chu toàn mọi bề.
Những năm tháng không có cha mẹ bên cạnh, ta đã có tiểu thư.
Ta không dám lớn tiếng đòi trả thù, sợ gây phiền phức cho tiểu thư.
Nhưng giờ đây, ngọn lửa giả mạo kia cuối cùng đã đốt lan đến tiểu thư.
Ta cắn môi, cắn đến nát cả môi, chỉ hận bản thân vô dụng, không thể làm gì cho tiểu thư.
Càng hận mình không bảo vệ được tiểu thư.