Nha Hoàn Báo Thù

Chương 4.


Mở mắt ra, tất cả sự bất mãn trong lòng đều biến thành hư vô. Ta như con ch.ó bò dưới đất, hèn mọn chỉ để cầu xin sống sót.

 

Công chúa giả dẫn cô gia đi, nàng ta còn quay lại nhìn ta một cái, như đang xác nhận điều gì đó.

 

Chờ đến khi họ đi xa, mấy tên tay chân mới dừng lại.

 

Ta gắng gượng cơ thể đang đau nhức, từng chút bò tới, ôm t.h.i t.h.ể tiểu thư khóc thút thít.

 

Ta không muốn t.h.i t.h.ể tiểu thư bị côn trùng cắn, càng không muốn t.h.i t.h.ể tiểu thư phơi ngoài chốn hoang dã.

 

Ta bèn trở lại cửa hàng trang sức ban ngày đã ghé mua, gõ cửa một lúc lâu mới gọi ông chủ dậy được, còn chịu nghe mắng một trận, cuối cùng cũng trả lại cây trâm ngọc lan.

 

Nhưng số tiền trong tay vẫn không đủ để mua một cỗ quan tài.

 

Đêm đã về khuya, trăng sao thưa thớt, khắp nơi trong kinh thành đều đã dần im lặng. Chỉ có Hoan Hỷ Lâu  là ca múa tưng bừng náo nhiệt.

 

Trên người ta không có vật gì giá trị, cũng không có bạc.

 

Bản thân ta không đủ thông minh, cũng không đủ lanh lợi như cô gia. Ta chỉ có một chút tư sắc này mà thôi.

 

Đêm đó, ta bán mình vào Hoan Hỷ Lâu.

 

Quản sự Lưu ma ma của Hoan Hỷ Lâu hỏi ta:

 

– Ngươi chẳng phải là nha hoàn của nhà họ Trương đầu phố sao? Sao lại nghĩ đến việc làm nghề này? Ngươi cần tiền lắm sao?

 

Ta đáp:

 

– Đúng vậy, ta rất cần tiền

 

– Để làm gì?

 

– Để mua quan tài.

 

Không sai, ta chỉ còn cách này để kiếm tiền mua cho tiểu thư một cỗ quan tài.

 

Lưu ma ma  thấy ta đáng thương, sắp xếp cho ta ở lại lầu, ba ngày sau chính thức ra mắt.

 

Sáng sớm hôm sau, trên phố đông đúc người qua lại, ta đẩy cửa sổ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, không khỏi nhíu mày.

 

Cô gia và công chúa ngồi trên xe hoa diễu phố.

 

Công chúa cười dịu dàng, ngón tay ngọc nhẹ nâng cằm cô gia, đưa rượu đến môi người.

 

Ngài ấy tóc đen môi đỏ, vốn dĩ là đôi mắt dịu dàng nhất, lúc này trong mắt lại đầy vẻ c.h.ế.t chóc, chỉ khi ngẩng đầu nhìn thấy ta từ xa, liền quay đầu đi một cách nhục nhã.

 

Rồi như nghĩ đến điều gì, cô gia nắm chặt ly rượu, cười tự giễu.

 

Nụ cười đó, lại càng đẹp hơn.

 

Vết sẹo dưới mắt cô gia cũng đỏ lên.

 

Công chúa vui sướng vô cùng, cho người rải tiền vàng khắp phố.

 

Hành động như vậy khiến nụ cười trong mắt cô gia càng sâu thêm. Cô gia thậm chí còn học theo công chúa, ném cây quạt đang cầm trong tay xuống cho đám ăn mày đang xúm xít gần đó.

 

Ngài ấy càng thản nhiên, càng tỏ ra không để ý thì ngọn lửa hận thù trong lòng ta càng bùng cháy mãnh liệt.

 

Trên phố bàn tán xôn xao.

 

Hôm qua có bao nhiêu người thương cảm cho ngài ấy thì hôm nay lại có bấy nhiêu người chỉ trích.

 

Nói cô gia nịnh hót kẻ quyền thế, vừa mất phu nhân hôm qua, hôm nay đã bất chấp nhục nhã mà làm nam sủng của công chúa.

 

Ta nắm chặt lấy bậu cửa sổ.

 

Dõi theo xe hoa của cô gia và công chúa dần đi xa, ta thấy ngài ấy ném vài đồng tiền cho người ăn xin bên đường, thân hình hơi nghiêng về phía ta.

 

Đêm đó, ta gõ cửa phòng Lưu ma ma, dè dặt nhưng kiên quyết đề nghị:

 

– Ta muốn ngày mai ra mắt.

 

Lưu ma ma ngạc nhiên:

 

– Ngày mai sao? Nha đầu, ngươi nôn nóng kiếm tiền như vậy sao? Hay là đã muốn nếm thử hoan lạc sung sướng rồi? Vốn ta còn thương cảm cho ngươi nhà gặp đại họa, mà người đã vội vã muốn bán thân đến như vậy sao?

 

Lưu ma ma ngừng một chút rồi thở dài:

 

– Nha đầu không có lương tâm. Giống y hệt cô gia nhà ngươi, toàn là những kẻ nịnh hót kẻ quyền thế, ích kỷ. Nhưng cũng tốt, ở Hoan Hỷ Lâu  này, không có lương tâm mới sống tốt được.

 

Nói xong, bà đổi thái độ, không còn ngậm ngùi nữa mà cợt nhả véo vào eo ta một cái, tặc lưỡi khen ngợi:

 

– Tiểu thư nhà ngươi thật thương ngươi, nhìn xem ngươi được nuôi dưỡng tròn trịa, chắc chắn đàn ông sẽ thích, trừ khuôn mặt không được đẹp lắm thì chỗ nào cũng tốt.

 

Ta cúi mắt, để mặc bà châm chọc. Ta đang có kế hoạch lớn hơn, những lời châm chọc này nào có ý nghĩa gì. Hơn nữa, cô gia vốn là trăng sáng trên trời mà còn có thể chấp nhận rơi xuống bùn nhơ để trả thù cho tiểu thư; còn ta vốn chỉ là một hòn sỏi thấp bé hèn mọn, ta còn để tâm đến cái gọi là danh dự hão huyền ấy làm gì?

 

Không sai, cả ta và cô gia đều đang muốn trả thù cho tiểu thư. Chỉ là, cô gia chọn ra tay từ phía công chúa, còn ta, ta phải đi con đường khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.