Nhân sinh của Miên Miên

Chương 2


3.

Sau khi thuyền cập bến, càng có nhiều người vây quanh hơn.

Yên Nhiên vừa nhìn thấy Bùi Hoài, hệt như một con chim yến nhảy vào trong lòng hắn, run rẩy giống như người tìm được đường sống trong chỗ chet kia là nàng.

“A Hoài, ta rất sợ, chàng không biết khi ngọn lửa kia phát n ổ kinh khủng thế nào đâu….”

Bùi Hoài sửng sốt, đây là lần đầu tiên Yên Nhiên thân mật với hắn như thế ở trước mặt mọi người, trên mặt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như đ iên, nhẹ nhàng vỗ lưng Yên Nhiên an ủi.

Người các nhà phái tới đều đang tìm kiếm tiểu thư nhà mình, khắp nơi đều ồn ào.

Vì mọi người ở bên bờ chỉ nhìn thấy lửa, cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, cho nên hiện trường loạn thành một nồi.

Ta chịu đựng đau đớn đeo khăn che mặt đứng ở trên boong tàu lẳng lặng nhìn một đôi bích nhân đang ôm nhau kia, trong đầu thiên hồi bách chuyển, hiện lên những ký ức cùng Yên Nhiên ở kiếp trước.

“Miên Miên, ngươi còn ngẩn ngơ cái gì? Mau tìm thái y đi!”

Lý Dung Dung sau khi ứng phó xong người nhà thì xông lên kéo tay ta chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Nhường, nhường, nơi này có người bị thương, thái y đâu?”

May mắn giọng nàng đủ lớn, thái y tìm được mục tiêu liền vội vã chạy tới. Ta vén khăn che mặt xuống, nghe thấy thái y hít một hơi khí lạnh, ta ngược lại rất bình tĩnh: “Làm phiền Hồ thái y, trên người còn có chút vết thương không tiện để lộ ra ngoài, không bằng theo ta về nhà xem lại.”

Yên Nhiên như là vừa mới nhớ tới ta, lôi kéo Bùi Hoài chạy tới sốt ruột nói: “A Hoài, chàng mau nhìn Miên Miên xem, nàng ấy bị thương rất nặng, bây giờ nên làm sao đây?”

Bùi Hoài cũng sửng sốt, như là không nghĩ tới ta lại bị thương nặng như vậy.

“Sao lại nghiêm trọng như thế?”

Hắn theo bản năng nhìn về phía Yên Nhiên: “May mà người bị thương không phải nàng, nàng sợ đau nhất.”

Yên Nhiên làm như không nghĩ tới phản ứng này của hắn, không khỏi thẹn thùng cúi đầu. Vừa hay ca ca đã tới, nghe được lời ấy không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Ta cười khẽ một tiếng cúi đầu, Lý Dung Dung trực tiếp mắng: “Bùi Hoài, ngươi nói cái gì vậy? Chẳng lẽ Miên Miên không đau sao?”

“Ta không có ý đó, chỉ là…”

“Ý của Bùi đại nhân ta hiểu, không cần giải thích quá nhiều.”

Ta ngắt lời hắn, rồi quay sang ca ca: “Ca, nhớ mang hết người trên thuyền đi, chuyện lần này muội nghi ngờ không phải là ngoài ý muốn.”

Kiếp trước, sau khi Yên Nhiên bị thương, tất cả hạ nhân đều bị tống vào ngục, do Bùi Hoài thẩm tra xử lý, ta không biết hắn thẩm tra ra cái gì, mới có thể tin tưởng không nghi ngờ chuyện ta là hung thủ.

Lần này ta là khổ chủ, cơ hội danh chính ngôn thuận, ta nhất định phải điều tra rõ hung thủ sau lưng rốt cuộc có mục đích gì.

Bùi Hoài nghĩ đến hành động vừa rồi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, tiến lên một bước thành khẩn nói: “Tử Trạm, ta thân là thiếu khanh Đại Lý tự, chuyện này vốn nằm trong phạm vi trách nhiệm của ta, không bằng giao người cho ta thẩm tra xử lý, ta nhất định dốc hết toàn lực, báo thù cho Miên Miên.”

“Không cần.”

Ca ca lạnh lùng từ chối: “Đây là chuyện của Giang gia ta, sẽ không làm phiền Thiếu Khanh đại nhân.”

“Tử Trạm, chuyện lớn như thế, ngươi không thể tùy hứng……”

“Bùi đại nhân không cần lôi kéo làm quen với ta, ta và ngươi không quen.”

Ca ca nhìn chằm chằm hắn hừ lạnh một tiếng: “Mọi người đều làm quan trên triều, sau này gặp mặt phiền gọi ta một tiếng Giang đại nhân.”

Bùi Hoài sắc mặt khó coi: “Ngươi nhất định phải như thế sao?”

Không đợi Bùi Hoài nói xong, từ xa đã truyền đến một giọng nói lười biếng.

“Nếu Giang công tử yên tâm, không bằng giao cho Cẩm Y vệ chúng ta.”

Vừa quay đầu, ta đã thấy Tiêu Khác ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.

Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn ta chằm chằm không chớp: “Dù sao ngoại trừ chúng ta, chỉ sợ không ai muốn nhận củ khoai lang phỏng tay này.”

Hắn nói đúng. Thay vì đá qua đá lại, cuối cùng rơi vào trong tay Đại Lý Tự, không bằng giao cho Cẩm Y Vệ.

Ta kéo ống tay áo ca ca, ca ca cắn răng một cái: “Vậy làm phiền Tiêu đại nhân, lát nữa ta sẽ đưa người qua.”

Bùi Hoài nóng nảy: “Tiêu Khác, ngươi gấp gáp như vậy rốt cuộc là muốn tra án, hay là muốn diệt khẩu?”

Tiêu Khác cười khẽ một tiếng: “Nếu ta muốn diệt khẩu, cho dù là người ở Đại Lý tự thì dám làm gì ta?”

Ca ca còn muốn nói gì đó, ta ngăn hắn lại: “Ca ca, so với Đại Lý Tự, muội càng tin tưởng Tiêu đại nhân, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Ta muốn về nhà. Dù sao ta là vì cứu Công chúa mới bị thương, nói như thế nào cũng coi như là có công, ở đây tranh cãi với Bùi Hoài thật sự không cần thiết.

Nếu để Hoàng Thượng nghĩ rằng ta đối với chuyện cứu Công chúa sinh lòng bất mãn, vậy có công liền biến thành có tội.

Ca ca nuốt lời trong miệng xuống, phẫn nộ trừng mắt liếc Bùi Hoài một cái, che chở ta lên xe ngựa.

Về đến nhà, mẫu thân nhìn thấy mặt ta liền bắt đầu rơi lệ, phụ thân cũng vội vã chạy về.

“Thái Phó đại nhân, mặt tiểu thư bị thương quá nặng, ngày sau cho dù được dưỡng tốt, chỉ sợ vẫn để lại sẹo.”

Đối với kết quả này, trong lòng ta đã sớm hiểu rõ, cũng không tính là quá ngoài ý muốn.

Nghĩ đến lời nói trên thuyền, ta trực tiếp hỏi phụ thân: “Bùi gia có phải thật sự đang cùng chúng ta nghị thân hay không?”

Phụ thân nhíu mày, cân nhắc dùng từ: “Miên Miên, trong lòng Bùi Hoài chỉ thích Công chúa, không phải lương phối của con, hôn sự này hay là thôi đi?”

“Con cũng nghĩ như thế.”

Ta gật gật đầu: “Tuy rằng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nhưng hôm nay con bị thương, Bùi Hoài chỉ thấy may mắn vì người bị thương không phải Công chúa, cũng không quan tâm thương tổn của con. Cho nên con cảm thấy, hôn sự này không cần thiết, cưỡng cầu cũng chỉ thành một đôi oán ngẫu.”

Phụ thân chắc hẳn cũng không nghĩ tới Bùi Hoài lại không lưu tình như thế.

“Đã như vậy, vậy thì thôi. Miên Miên không cần lo lắng chuyện lập gia đình, nữ tử sống trên đời không chỉ có một con đường lập gia đình, thế đạo hà khắc với nữ tử. Nhưng có phụ thân ở đây một ngày, vẫn có thể bảo vệ nữ nhi của mình một ngày. Cho dù ta mất, còn có ca ca co , con cứ việc ưỡn ngực làm người, vết sẹo này cũng không phải là chuyện gì mất mặt.”

“Phụ thân sẽ vào cung một chuyến, con hãy yên tâm, thứ nên đưa cho con một thứ cũng không thể thiếu.”

Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, suýt chút nữa rơi lệ.

4.

Đêm đó, trong cung truyền đến thánh chỉ, phong ta làm huyện chủ, theo đó còn có phần thưởng lớn.

Công công vừa đi, Tể tướng đại nhân liền mang theo Bùi Hoài tới. Một là xin lỗi, hai là cầu hôn.

“Miên Miên, hôm nay lời ta nói có hơi vô tâm, ngươi cũng biết Yên Nhiên là một cô nương yếu đuối, ngày thường sợ đau nhất, ta chỉ là lo lắng cho nàng ấy mà thôi.”

“Đã biết, Bùi công tử nói xong thì có thể đi rồi.”

Hắn dừng một chút, ngữ khí chậm lại: “Ngươi đây là giận ta sao?”

“Không dám.”

Ta cụp mắt không muốn nhìn hắn, sợ không kiềm chế được hận thù trong lòng.

Hắn có chút không vui: “Miên Miên, trước kia ngươi không phải là người lòng dạ hẹp hòi như thế, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, đến mức này sao?”

Chỉ là một câu nói……

Ta cho rằng hắn đã đủ vô sỉ, nhưng hắn luôn có thể chạm đến giới hạn cuối cùng của ta.

“Bùi Hoài, ngươi dám nói lời này với Yên Nhiên sao?”

Hắn im lặng.

“Bùi đại nhân mời trở về đi, sau này đừng tới nữa, phủ Thái Phó không hoan nghênh ngươi.”

Bùi Hoài đi rồi, ta gọi Xuân Đào tới bảo hãy truyền lời đồn đãi ở kiếp trước ra ngoài, chỉ là lần này nhân vật chính đã thay đổi.

Ta rất muốn biết, khi Yên Nhiên là người trong cuộc, thì nàng sẽ phá giải như thế nào.

Khi tin đồn trong kinh thành nổi lên bốn phía, Bùi Hoài nổi giận đùng đùng chạy tới nhà ta chất vấn ta.

“Giang Miên Miên, có phải ngươi truyền ra lời đồn hãm hại Yên Nhiên hay không?”

Ta không biết là hắn tra được cái gì, hay chỉ đơn thuần là muốn đổ tội lên đầu ta. Cả kiếp trước và kiếp này cộng lại, ta cũng không hiểu vì sao Bùi Hoài vẫn luôn nhận định ta là một nữ nhân tâm tư ác độc.

Rõ ràng lúc nhỏ tình cảm của chúng ta cũng không tệ lắm. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, ta ở trong lòng hắn đã trở thành một kẻ tội ác tày trời?

“Bùi Hoài, ngươi có chứng cớ không?”

“Tuy rằng ta không có chứng cớ, nhưng ngoại trừ ngươi, còn có ai sẽ ghen tị Yên Nhiên mà hại nàng?”

Hắn nói một cách tự tin, vẻ mặt chính nghĩa.

“Ngươi có biết Yên Nhiên vì chuyện này đã khóc mấy ngày rồi không, bây giờ ngươi cùng ta tiến cung nói rõ tình huống với Hoàng thượng, chứng minh Yên Nhiên vô tội.”

Nói xong hắn muốn bước tới kéo ta, đột nhiên một bàn tay từ trong màn vươn ra ngăn cản hắn.

“Bùi đại nhân đây là muốn làm cái gì vậy? Ở phủ Thái Phó động thủ với Giang tiểu thư, sợ không phải là điều một quân tử nên làm.”

Tiêu Khác chắn trước người ta: “Trước đây ta lại không biết, Đại Lý tự điều tra án lại dựa vào cảm tính đó. Bùi đại nhân không có bằng chứng vẫn có thể nhận định được thủ phạm, thật sự là khiến tại hạ bội phục. Không bằng vụ án Cẩm Y Vệ cũng giao cho Bùi đại nhân cảm giác một chút, đỡ cho chúng ta phải vất vả.”

Bùi Hoài đỏ mặt: “Mặc dù không có chứng cớ, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn đều ghen tị khi dễ Yên Nhiên. Bây giờ mặt mình bị hủy, đương nhiên càng không muốn thấy Yên Nhiên sống tốt, ngoại trừ nàng còn có ai sẽ làm như vậy?”

“A, nói như vậy, tại hạ có phải cũng có thể nhận định ngược lại, là trong lòng Công chúa ghi hận Giang tiểu thư. Trong những ngày qua không dùng hoàng quyền áp bách Giang tiểu thư, mà lại đi một vòng lớn động tay động chân với bếp lò, h ủy d iệt dung mạo quan trọng nhất của nữ tử. Vì phòng ngừa chuyện tra đến trên người mình, nàng ta trước tiên là phát tán lời đồn đãi, khẳng định Giang tiểu thư bị hủy dung sẽ càng thêm ghen ghét mình, như vậy chẳng những có thể giúp mình thoát khỏi nghi ngờ, lại có thể làm cho Giang tiểu thư càng thêm bị người phỉ nhổ.”

Tiêu Khác nhún vai: “Mặc dù tại hạ không có chứng cớ, nhưng không sao, tại hạ cho là như vậy thì nhất định là vậy, ngươi nói có đúng không? Bùi đại nhân.”

Bùi Hoài trợn mắt há mồm, nhất thời quên phản bác.

“Tuy rằng ta cũng không biết vì sao Bùi đại nhân lại nhận định ta là người như vậy, nhưng ta chỉ có một thắc mắc.”

Ta nhìn Bùi Hoài gằn từng chữ hỏi: “Nếu đúng như lời Bùi đại nhân nói, ta vẫn luôn ghen ghét Công chúa, vậy xin hỏi lúc xảy ra chuyện, tại sao ta phải cứu nàng?”

“Giang tiểu thư sai rồi, nếu cô không cứu, Bùi đại nhân càng có thể nói, bếp lò này là do cô động tay động chân, dù sao thuyền cũng là của nhà cô.”

Ta bừng tỉnh đại ngộ: “Nói như vậy, ta cứu hay không cứu Công chúa, đều không thoát khỏi tội danh ‘Ghen tị với Công chúa cho nên ám hại Công chúa’, vậy theo Bùi đại nhân nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”

Ta và Tiêu Khác đồng thời nhìn Bùi Hoài, sắc mặt hắn tái mét, cứng họng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.