5.
“Đúng vậy, lão phu cũng rất tò mò, Bùi đại nhân có thể cho lão phu một lời giải thích hay không?”
Vừa quay đầu, phụ thân cùng một đám quan viên đứng ở phía sau, Bùi tướng hai mắt bốc hỏa, hận không thể chửi ầm lên.
“Thái Phó đại nhân, lão sư, ta…… Ta không phải có ý này……”
Bùi Hoài hoảng hốt, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.
Tiêu Khác nhún vai: “Đại nhân, cho hắn chút thời gian biên soạn đi. Bây giờ người bắt hắn giải thích ngay, sợ là với thiên phú của Bùi đại nhân thì cũng có chút làm khó hắn.”
Phụ thân đồng ý gật đầu: “Tiêu đại nhân nói đúng, vậy ngươi về biên soạn thêm đi, ta có nhiều thời gian lắm.”
“Ta cũng muốn nghe thử xem, nữ nhi của ta rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể thoát khỏi tội danh ‘Hãm hại Công chúa’ ở chỗ Bùi đại nhân.”
Chuyện đã đến nước này, Bùi tướng không thể không lên tiếng hoà giải.
“Giang đại nhân nói quá lời rồi, Hoài nhi là do ngài dạy lớn lên, phẩm tính của nó ngài còn không rõ sao? Cùng lằm chỉ là đồ lỗ tai mềm, hơi hồ đồ một chút, không đến mức đó, không đến mức đó đâu.”
“Tục ngữ nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là ở cá nhân. Học trò của ta không phải người nào cũng như nhau, nếu Bùi đại nhân hồ đồ, vậy thì không nên ở lại Đại Lý tự. Dù sao thân là Đại Lý tự thiếu khanh, chỉ cần hồ đồ một lần thôi cũng có thể hủy diệt cả một gia tộc.”
Bùi tướng cười khổ: “Thái phó nói đúng.”
“Phụ thân…” Bùi Hoài nóng nảy.
Bùi tướng trừng mắt, quát khẽ một tiếng: “Câm miệng.”
Phụ thân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Bùi tướng nên dạy dỗ tốt nhi tử của mình.”
“Ngươi không biết nữ nhi này của ta, vì cứu Công chúa mà cả người bị th iêu không ra dáng vẻ gì nữa, tmặt mỗi ngày đều phải bôi thuốc, đau đến mức phải kêu khóc gọi mẫu thân, ta nhìn mà đau thấu tâm can. Nếu như có thể lựa chọn, lão phu tình nguyện tự mình chịu tội, cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi của ta phải đau đớn như thế.”
Phụ thân luôn luôn kiên cường, nói xong liền rơi lệ, giọng nói khàn khàn: “Nữ nhi của ta từ nhỏ đã được yêu thương, chiều chuộng mà lớn lên, một chút khổ cũng không có. Nhưng ngày đó trở về, lại cố gắng chịu đựng không kêu một tiếng nào. Lão phu chỉ cần nhớ tới hình ảnh kia, tim tựa như bị d ao c ắt. Nàng thị quân chí thuần chí hiếu lại không màng đến an nguy của bản thân, còn bị người ta gán cho tội danh á c đ ộc, lòng lão phu cảm thấy thật lạnh lẽo.”
Cả buổi nói chuyện, Bùi Hoài đều cúi đầu không nói một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Ta biết, phụ thân thật sự đau lòng, trong lúc nhất thời lòng ta cảm thấy vừa chua xót vừa khó chịu.
Mọi người tiến lên an ủi phụ thân, phụ thân lau nước mắt tỉnh táo lại: “Bùi tướng, giữa ta và ngươi, hôm nay coi như hết tình, về sau đừng lui tới nữa, miễn cho nhìn thấy lại phiền lòng.”
Bùi tướng thở dài một tiếng, nhìn ta một cái rồi dẫn Bùi Hoài đi, thân thể cao lớn vào giờ khắc này lại có chút còng xuống.
“Hôm nay đa tạ Tiêu đại nhân đã lên tiếng bảo vệ.”
Tiêu Khác nghiêng người tránh hành lễ của phụ thân, ôn ngôn nói: “Thái Phó đại nhân khách khí rồi, tại hạ còn có chút vấn đề muốn hỏi Giang tiểu thư, không biết có tiện không?”
“Tiêu đại nhân cứ tự nhiên, hoa viên phủ Thái Phó không tệ, Tiêu đại nhân có thể để tiểu nữ dẫn đi thưởng thức một chút.”
Nói xong còn nháy mắt với ta, sợ ta không muốn ở một mình với Tiêu Khác. Ta không khỏi có chút buồn cười, dung mạo bây giờ của ta, nam tử trong kinh đều tránh không kịp, sao ông ấy lại có thể cảm thấy Tiêu Khác còn có thể coi trọng ta?
Trong hoa viên, Tiêu Khác trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hiện tại bôi thuốc còn đau nhiều không?”
“Cũng không phải rất đau, là phụ thân sốt ruột yêu con, nên có chút phóng đại.”
Ta cân nhắc trả lời. Tiêu Khác nhìn ta thật sâu, không nói gì nữa.
“Giang tiểu thư cho rằng, chuyện này có thể là ai làm?”
Đó là điều trăn trở suốt hai kiếp của ta. Lúc trước ta nằm ở trên giường, một lần lại một lần suy tư về những người muốn hãm hại cả ta và Yên Nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại ta lại không có manh mối gì.
Dù sao đời trước từ đầu tới cuối, không có ai làm ngư ông đắc lợi. Ta mờ mịt lắc đầu.
Tiêu Khác trầm tư một lát, dứt khoát nói: “Ta nghi ngờ Bùi Hoài.”
6.
Ta kinh hãi.
“Hắn…… Hắn vì sao phải làm chuyện như vậy? Điều này đối với hắn mà nói, cũng không có lợi.”
Tiêu Khác cười khẽ một tiếng: “Bùi gia ở kinh thành vốn là trung dung, chuyện này nếu xử lý thỏa đáng thì chính là lúc hắn xuất đầu.”
Ta nhất thời giật mình. Bùi gia là nhân tài mới xuất hiện, không thể so với những thế gia căn cơ thâm hậu khác, đời trước sau chuyện này hắn từng thỉnh chỉ nguyện ý cưới Yên Nhiên, sau đó lại lấy cờ hiệu báo thù cho Yên Nhiên giẫm lên nhà ta thượng vị.
Chuyện này từ đầu tới cuối, kẻ được lợi chỉ có Bùi Hoài. Ta hít vào một hơi khí lạnh.
“Ta chỉ biết hắn lòng dạ á c đ ộc, lại không nghĩ tới hắn ác độc như thế.”
Kiếp trước kiếp này cộng lại, hình như ta chưa bao giờ thật sự hiểu rõ hắn.
“Tiểu thư, Công chúa tới rồi, nói muốn gặp người.”
Xuân Đào rụt rè đi tới, đôi mắt không ngừng liếc Tiêu Khác, xem ra rất sợ hãi. Tiêu Khác hơi cụp mắt bước sang bên cạnh, Xuân Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
“Tiểu thư, Công chúa đến một mình, cũng không ngồi xe ngựa đã đứng ở cửa phủ nói muốn gặp người, lão gia đã tới đó rồi.”
Lòng ta có chút phức tạp.
“Nếu cô không muốn gặp, ta sẽ thay cô từ chối nàng.”
“Không cần.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Nàng là quân, chúng ta là thần, mặt này nhất định phải gặp.”
Kiếp trước, Yên Nhiên có thể công khai từ chối ta, nhưng ta lại không thể từ chối nàng. Chỉ hy vọng nàng không hối hận về quyết định của mình.
Trước cửa phủ, phụ thân dẫn người quỳ gối trước mặt Yên Nhiên, nàng giống như không nhìn thấy, đôi mắt đẫm lệ chỉ lo nhìn quanh cửa, trong tay không ngừng xoắn Tố Mạt.
Thấy cảnh này, ta không khỏi cười lạnh.
“Công chúa điện hạ đích thân tới, thần nữ không đón tiếp từ xa.”
Yên Nhiên ánh mắt sáng lên, chạy chậm tới muốn nâng ta dậy: “Miên Miên, chỉ cần ngươi còn chịu gặp ta, ta chờ bao lâu đều là việc nên làm.”
Ta tránh nàng đỡ vững vàng quỳ trên mặt đất: “Không dám làm phiền Công chúa, phụ thân thần nữ còn quỳ, thần nữ không dám đứng thẳng diện quân.”
Nụ cười trên mặt Yên Nhiên nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua phụ thân ta, cắn môi nghẹn ngào: “Ta một lòng muốn xin lỗi Miên Miên, đã xem nhẹ Thái phó đại nhân, kính xin Thái phó đại nhân không trách tội.”
“Lão thần không dám.”
Phụ thân nói lời này giọng điệu bình ổn, chỉ là lúc đứng lên vẫn lảo đảo một chút thuận tiện bắt đầu ho khan, lập tức suy yếu dựa vào mẫu thân nói: “Lão thần tuổi già sức yếu bồi không được Công chúa, xin Công chúa thứ tội.”
Biểu tình trên mặt Yên Nhiên rạn nứt. Nhìn thấy phụ thân vụng trộm nháy mắt với ta, ta không khỏi buồn cười.
Yên Nhiên muốn đến xin lỗi lại nuốt không trôi cơn tức này, ỷ vào thân phận mà khi dễ phụ thân ta, muốn vừa đấm vừa xoa, kết quả bị phụ thân trả đũa, phải nhận thiệt thòi lớn.
“Tại hạ còn phải điều tra vụ án, không quấy rầy Giang tiểu thư nữa, hôm nay tận mắt thấy sự ‘uy phong lẫm liệt’ của Công chúa, sau khi trở về tại hạ chắc chắn sẽ bẩm báo với Hoàng thượng.”
Tiêu Khác mỉm cười, xoay người trịnh trọng thi lễ với phụ thân: “Đại nhân là trụ cột quốc gia, kính xin bảo trọng thân thể, Thái tử còn đang chờ ngài trở về dạy hắn.”
“Không dám không dám, thỉnh cầu Tiêu đại nhân thay lão phu xin nghỉ, ta già rồi, không dùng được, sợ là phải nằm trên giường vài ngày mới tốt.”
Hai người một xướng một hoạ, trong nháy mắt người nên đi thì đi, người nên về phòng thì về phòng, trước cửa phủ to như vậy chỉ còn lại có ta và Yên Nhiên.
Khuôn mặt nàng cực kì tái nhợt, có ngốc cũng nhìn ra hôm nay mình lại làm chuyện ngu xuẩn.
Không quá một ngày, tin tức Công chúa cưỡng bức Thái Phó quỳ xuống trước cửa phủ một lần nữa truyền khắp kinh thành.
“Miên Miên, có phải ngươi rất hận ta không?”
“Sao công chúa lại nói vậy?”
Ta lui về phía sau một bước: “Thần nữ không dám.”
“Miên Miên, thật sự không phải ta làm.”
Nước mắt nàng rơi xuống, nàng tiến lên muốn giữ chặt ta: “Chúng ta không phải tỷ muội tốt nhất sao?”