1.
Dưới chân là một nhà tù tanh hôi, bẩn thỉu.
Người đàn ông mặc y phục màu đỏ, chiếc cằm gầy hơi hếch lên, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương.
Tôi bị nhấc lên một cách thô bạo, bị xiềng xích quấn quanh người, cổ tay đau nhức dữ dội, giống như bị vỡ thành từng mảnh.
Khi ngước mắt lên, chỉ thấy những ngón tay mảnh khảnh cầm đao, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đi về phía tôi.
Lưỡi đao cắt từng miếng thịt rơi xuống đất, má/u me đầm đìa.
Tôi bỗng nhiên mở mắt ra.
2.
Xung quanh là những căn chung cư quen thuộc, phong cách trang trí tối giản, rèm cửa màu be được hạ xuống, cản ánh sáng bên ngoài cửa sổ rơi vào.
Tôi bước xuống giường nhấp một ngụm nước, cầm ly nước ấm trên tay, có chút thất thần.
Đã ba tháng kể từ khi tôi rời khỏi cuốn sách đó, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của đoạn thời gian kia.
Mỗi lần trong giấc mơ, đều hiện lên huyết sắc dữ tợn, má/u thịt rơi xuống, khiến tim tôi đập thình thịch.
Xuyên sách vốn là giao dịch giữa tôi và hệ thống trong những lúc rảnh rỗi.
Nó mang lại cho tôi tiền tài, tôi thì giúp nó hoàn thành kịch bản của nữ phụ.
Xuyên sách, trở thành thanh mai trúc mã của hoàng đế, cứu đô đốc Đông Xưởng, gặp nhân vật nữ chính, mất đi tất cả, sau đó bị lăng trì xử tử.
Mọi thứ đều suôn sẻ trở lại bình thường.
—Ngoại trừ tôi.
Tôi đối với những nhân vật trong sách, đều bỏ ra tình cảm thật lòng.
Tôi không quên được khi còn bé Hoàng đế ca ca đưa tôi đi trèo cây, sau đó xoa xoa đầu tôi và nói: “Tiểu Lư, ca ca sẽ sủng muội một đời.”
Quên không được thời điểm cứu đứa nhóc đáng thương kia, khuôn mặt bẩn thỉu của nó hơi ngước lên, đôi mắt sáng như sao tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Hắn nói: “Tiểu thư, sau này nô tài nhất định sẽ báo đáp ngài.”
Những năm tháng đó lại bắt đầu chiếm giữ suy nghĩ của tôi, làm hỗn loạn tâm trí, tựa như cây khô héo úa, khắp nơi lộ ra thê lương.
Tôi nghĩ, mình nên đến gặp bác sĩ tâm lý.
3.
Bác sĩ tâm lý là học trưởng thời đại học của tôi.
Anh ấy nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của tôi, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nghe có vẻ như cô đã bị phản bội?”
Anh giơ cặp kính gọng vàng lên: “Đã bị tổn thương vì bị phản bội, thì phải quên đi sự phản bội đó hoặc tìm một nơi mới để gửi gắm tình cảm của mình.”
Anh ta cho rằng, tôi cần tìm một tình cảm mới để làm vật dẫn, xoa dịu nỗi đau bị phản bội.
Đi trên cây cầu bắc qua sông, tôi vẫn xuất thần.
Người nhà tôi đều ở nước ngoài, theo nền giáo dục phương Tây, chỉ duy trì liên lạc khi cần thiết, tôi không cảm thấy tìm kiếm bọn họ có thể giải quyết tình trạng tâm lý của mình.
Tôi cần kết bạn mới.
4.
Tôi quyết định đi quán bar.
Đai đeo cùng quần hotpants kết hợp với rượu mạnh, mặt tôi bắt đầu ửng đỏ, đầu cũng choáng váng.
Tôi lung la lung lay đi đến nhà vệ sinh, cơ thể lắc lư một chút, được người bên cạnh đỡ lấy.
Ngẩng đầu nhìn lên- máu trong cơ thể như đông cứng lại, cả người như bị ngâm trong nước đá, từ đầu đến chân đều tỉnh táo.
Người đàn ông mặc đồ Tây, chiếc mũi cao thẳng, lông mày hơi cau lại, nhìn về phía tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, mang theo ý cười. Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Trọng điểm là, dung mạo của hắn cùng nhóc đáng thương trong sách giống nhau như đúc.
Tôi bỗng nhiên rút về tay.
Bình tĩnh lại, nói: ” Thật ngại quá.”
Sau đó vội vã rời đi.
5.
Nhìn thấy dung mạo kia lần nữa, khiến trạng thái tinh thần của tôi càng trở nên tồi tệ hơn.
Nằm trong bồn tắm, đầu óc tê liệt vì rượu dần tỉnh táo, tôi mới kinh hoàng phát hiện trên cổ tay mình có một vết cắt.
Nó rất nông, rất nhẹ, lờ mờ có thể nhìn thấy tia má/u đang chảy ra – tôi nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc của hệ thống: “Hành vi tự tổn thương mình của cô, đã vi phạm hiệp ước ban đầu đã ký của chúng ta.”
Tôi cúi đầu, dùng khăn tắm quấn quanh vết thương, rồi nhẹ giọng nói xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy.”
Một khoảng thời gian im lặng kéo dài.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới nói: “Thật ra không chỉ có cô, thế giới trong sách cũng phát sinh một chút biến động…dựa vào nhóm chúng tôi đã không thể duy trì các tình tiết cơ bản nữa.”
“Trạng thái tâm lý hiện tại của cô không tốt, nếu như cô đồng ý, có thể trở lại thế giới trong sách…”
“Không cần.” Tôi không chút do dự từ chối, “Trở về sẽ chỉ khiến tôi chết nhanh hơn thôi.”
Hệ thống im lặng hồi lâu, rồi biến mất không còn thấy tăm hơi.
Tôi thở dài nặng nề.
6.
Sự tình đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Người đàn ông có dung mạo giống hệt nhóc đáng thương kia, vậy mà lại chuyển đến đối diện nhà tôi.
Thậm chí còn gõ cửa rồi tặng quà cho tôi.
“Tôi mới đến, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Hắn mỉm cười tự nhiên, mái tóc rối bù trên trán khẽ đung đưa trong gió, đôi mắt sáng như sao.
Chiếc cốc thủy tinh trên tay tôi rơi xuống sàn.
Vỡ vụn.
Mảnh vỡ bay tứ tung, giống như xuyên qua trái tim tôi.
Dù tôi có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa, cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Gọi hệ thống ra, tôi hỏi nó: “Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?”
Hệ thống có chút khó khăn nói: “Chúng tôi vẫn hy vọng cô có thể lựa chọn quay về…”
Qua một lúc lâu tôi mới hiểu được, cơn giận lập tức bùng nổ:
“Là ngươi giở trò quỷ?
“Ngươi làm cho khuôn mặt của bọn họ biến thành dáng vẻ đó?
“Đây là đang ép buộc tôi quay trở về, không phải là đang phá hỏng ý định của tôi sao?”
Hệ thống nhất thời không nói nên lời.
Tôi nặng nề nhắm mắt lại, rồi đột nhiên giơ tay ném đĩa ăn lên bàn cà phê.
Mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn chân, cảm giác đau rất rõ ràng, tôi lại giật mình không nhận ra.
Hai ngày nay tâm trạng của tôi càng ngày càng bất ổn, thường xuyên mở mắt, thấy mình đang đứng ở mép ban công, hai tay dang rộng hướng lên trời – tôi cố gắng bình tĩnh lại hỏi nó.
“Ngươi muốn ta chết, phải không?”
“Chúng tôi chỉ hy vọng cô có thể giúp chúng tôi ổn định trật tự thế giới.”
Tôi ôm ngực thở hổn hển, đôi mắt mở to đỏ ngầu, đột nhiên lại giống như bong bóng xì hơi.
Máu dồn xuống, hai mắt đau đến mức tưởng chừng như muốn nổ tung.
Tôi ôm đầu, nhìn chằm chằm vào sàn đá cẩm thạch trắng như tuyết, khẽ thì thầm: “Không bằng các ngươi trực tiếp giết ta…”
7.
Tôi lại đến gặp bác sĩ tâm lý.
Nói cho anh ta biết tất cả mọi chuyện, sau đó hỏi anh ta: “Anh cảm thấy, tôi nên làm như thế nào?”
Anh ấy chìm trong suy nghĩ, đầu ngón tay vô thức xoay xoay bút máy, một vòng lại một vòng: “Nếu như có thể trở về, cô muốn làm gì? trả thù bọn họ sao?”
Tôi cúi đầu, cắn môi: “Tôi cũng không biết…………”
Anh ấy mỉm cười:” Thật ra cô cũng không hận bọn họ đến vậy đi.
“Tôi đoán, hệ thống kia có cách để cô không phải chịu quá nhiều đau đớn phải không?”
Đúng.
Thời điểm nhát da/o thứ nhất rơi xuống, hệ thống đã đưa tôi rời đi.
Tôi chỉ có cảm giác lưỡi đao xẹt qua da thịt.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến bây giờ?”
Tôi rất nghi hoặc.
Anh ấy bình tĩnh nói: “Nếu thể xác không cảm nhận đủ đau đớn thì trái tim sẽ không đủ cứng rắn”.
Anh ấy mở hồ sơ bệnh án của tôi ra.
“Tôi nghĩ cô nên trở về.”
“Tại sao?”
Anh ấy đem bệnh án đẩy đến trước mặt tôi, đầu ngón tay chỉ vào cột “Điều Trị”, bên trên trống rỗng:
“Nhìn thấy không? Mặc dù cô đối với những trải nghiệm của mình rất cởi mở, nhưng ở phương diện trị liệu, lại rất tiêu cực.
“Đáy lòng cô, kỳ thật cũng không đồng ý buông bỏ.”
“Làm sao có thể……………”
“Đừng nóng vội.”
Anh ấy nhẹ nhàng ngắt lời tôi: “Ý của tôi là, kỳ thật sâu thẳm trong trái tim mình, cô cũng không muốn quên đi đoạn ký ức đó, phải không?
“Cô không muốn quên, cô cảm thấy dựa trên mối liên kết từ nhỏ và tình bạn của mấy người bọn cô, bọn họ không thể nào đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.”
“Cô đem hết mọi sai lầm đổ lỗi cho hệ thống, hay sự điều khiển của cốt truyện, cho nên cô không cam lòng ch/ế/t một cách tàn nhẫn và đơn giản như vậy, phải không?”
Tôi ngây ngẩn cả người, ngồi ở chỗ đó, trong đầu lập đi lập lại một câu kia “Không cam tâm”?
Không cam tâm để cuộc sống của mình bị thao túng bởi những cỗ máy như thế này, tình bạn của mình bị phá vỡ thành từng mảnh bởi âm mưu, không cam tâm đánh đổi sự chân thành của mình đổi lấy lưỡi đao đẫm máu————là vậy phải không?
Tôi mờ mịt trợn tròn mắt, một lúc sau mới ngơ ngác hỏi: “Vậy anh nghĩ tôi nên làm gì?”
Anh ấy nâng đỡ kính mắt, sau mắt kính, là đôi mắt lóe ánh sáng nhạt.
Nói: “Trở về đi.”
“Hệ thống đã nhượng bộ đối với cô, cô liền trở về, Sửa kịch bản, Chân chính mở ra nút thắt trong lòng cô đi.
“Huống chi ——”
Anh ấy Nheo mắt lại, Cười cười:
“Cô cũng có thể trở về nhìn xem, Không có kịch bản khống chế, Bọn họ có vẫn như vậy đối với cô tàn nhẫn đến vậy hay không.”
8.
Hệ thống sắp xếp cho tôi thân phận một cung nữ, có ngoại hình giống hệt như trước.
Dòng thời gian trở về ba năm sau khi tôi chết, trong cung có người mới đến, có người già ra khỏi cung, nhưng tôi đều không nhận ra bất cứ ai.
Tôi được phái đến hầu hạ Ngu Mỹ Nhân. Ngu Mỹ Nhân không được sủng ái, công việc nói chung cũng khá nhàn hạ.
Thiếp thân cung nữ khuyên người nên tranh sủng, người lại luôn lắc đầu.
“Gần vua như gần hổ. Cho dù có cao quý như An Phúc quận chúa, không phải là cũng đã bỏ mệnh…”
“Nương nương, xin hãy cẩn thận.”
Cung nữ lo lắng ngắt lời nàng: “Bệ hạ không cho phép nhắc đến An Phúc quận chúa trong cung. Nương nương xin đừng chạm vào điều cấm kỵ của bệ hạ.”
An Phúc quận chúa là thân phận trước đây của tôi.
Tay của tôi dừng lại một chút, sau đó thận trọng dò xét hỏi:
“Cô cô có biết , vì sao Bệ hạ lại không cho phép nhắc đến quận chúa không ạ ?”
“Nha đầu này sao lại lắm miệng như vậy…”
“Không sao đâu.” Ngu Mỹ Nhân khoan dung mỉm cười, “Ngươi cứ nói đi.”
Vị cung nữ kia chỉ có thể thở dài nói: “Quận chúa chết vì đắc tội Triệu quý phi, nhưng sau khi quận chúa không còn, bệ hạ không hiểu sao lại lạnh nhạt với quý phi mấy tháng trời. Cuối cùng, quý phi lại cởi trâm cài quỳ trước đại điện suốt ba ngày.
“Ngày trước trong cung có tổ chức yên tiệc, Khúc tần chỉ đề cập đến nói quận chúa kiêu căng ngạo mạn, đã bị bệ hạ dùng gậy đánh chết trước mặt mọi người. Từ đó trở đi, không ai dám nhắc đến quận chúa nữa.”
“Haizz.”
Ngu Mỹ Nhân cầm bức thêu trên tay, thở dài nói: “Sau này chúng ta cũng phải chú ý chút…”
Những gì họ nói tiếp theo, một chữ tôi cũng không thể nghe lọt.
Lòng tôi đang rối bời.
Lúc trước, tôi chỉ vô ý làm rơi vỡ ngọc bội của quý phi, hoàng đế ca ca đã vội vã chạy tới, không còn chút sủng ái, ra lệnh giam tôi vào thiên lao, đêm đó liền hạ lệnh lăng trì xử t/ử tôi.
Rõ ràng sáng hôm đó khi tôi thức dậy, huynh ấy còn nắm tay, cài trâm búi tóc cho tôi. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến vậy lại tựa như hai con người khác nhau, làm sao tôi có thể tiếp nhận nổi sự tàn khốc như vậy?
Tôi thà nguyện tin tưởng là do huynh ấy bị kịch bản khống chế, bất đắc dĩ mới đối xử với tôi như vậy.
9.
“Nữ nhi Sầm gia vô đức, va chạm quý phi, bất kính hoàng đế, phạt lăng trì xử t/ử…”
Hoàng đế ca ca chắp tay sau lưng, thân mặc hoàng bào, lạnh lùng liếc nhìn phòng giam.
Mặc kệ tiếng kêu la và vùng vẫy của tôi, bình tĩnh nói:
“An Phúc, sai liền phải chịu trừng phạt.”
“Trẫm sẽ lập một tấm bài vị cho ngươi, mỗi năm bái tế.”
Huynh ấy nắm chặt bàn ủi được thái giám đưa cho, bàn ủi đỏ rực, kêu xèo xèo.
Từng bước một, đến gần tôi hơn.
Sau đó huynh ấy giơ tay lên, ấn nó vào người tôi.
Da thịt cháy xém, hòa lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết liên tục phát ra- Tôi bỗng nhiên mở to đôi mắt.