Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra, sờ một cái, phát hiện cả cơ thể đều đổ mồ hôi lạnh.
Cầm chiếc đèn lồng, tôi đi ra con đường lát đá xanh trong Ngự hoa viên.
Một mình đứng trước hồ Ngọc Hồ, tôi đặt chiếc đèn lồng trong tay xuống, ngồi xuống đất, nhúng ngón tay vào nước hồ lạnh thấu xương.
Sự hỗn loạn trong giấc mơ vừa rồi trở nên rõ ràng hơn.
Khi tôi quyết định quay lại, đã đặc biệt nói với bác sĩ tâm lý.
Anh ấy liền đặt một hình xăm lên cổ tay tôi để che đi vết sẹo xấu xí nơi đó.
“Cô không cần buồn, cô không bị bệnh, hiểu không?” anh ấy nâng ly lên, “Cô chỉ quá mệt mỏi mà thôi.”
“Trở về nhìn xem, sau đó giải quyết khúc mắc trong lòng, cô sẽ trở lại bình thường.”
Mặt hồ lấp lánh, tôi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, rồi đưa tay chạm vào hình bóng chúng trên mặt hồ.
Bồng nhiên, một chiếc áo khoác choàng đỏ thêu hình một con trăn xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Đồng tử đột nhiên co rút, thân thể lảo đảo, tôi trực tiếp rơi vào trong hồ.
Tôi trồi lên, ngước mắt nhìn và thấy một đôi mắt lạnh lùng cảnh cáo.
——Trình Dục, nhóc đáng thương được tôi cứu ra từ lãnh cung năm mười ba tuổi, một tay chăm sóc, nhìn hắn trở thành Đô đốc Đông Xưởng.
Sau đó, cũng là hắn, mặc trang phục đỏ tươi, tay cầm lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cắt nát từng tấc da thịt của tôi——
Tôi rùng mình và quyết định bơi lên bờ trước.
Lúc sắp bơi vào bờ, đầu ngón tay chạm vào rêu xanh, vừa định trèo lên, liền nghe thấy Trình Dục phát ra một tiếng “Chậc” mất kiên nhẫn.
“Không biết sống chết.”
Hắn nhấc giày lên, đạp vào mu bàn tay tôi.
Đế giày sắc nhọn đâm sâu vào má/u thịt của tôi——
“A Dục!”
Tôi kêu lên đau đớn.
Cuối cùng cũng hấp dẫn được ánh mắt của Trình Dục, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Vào lúc đó, hơi thở của hắn bỗng trở nên hỗn loạn.
10.
Tôi biết mình xui xẻo nhưng không ngờ lại xui xẻo đến thế.
Chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi cũng trở thành chú chim trong lồng của Trình Dục.
Tôi bị hắn nhốt căn phòng bên cạnh Đông xưởng hai ngày, nghe mùi huân hương của Đông xưởng dùng để che đậy huyết khí, liền bị rơi vào ác mộng hai ngày.
Cuối cùng tôi mất bình tĩnh, tóm lấy thị nữ mang đồ ăn đến:
“Đốc chủ của ngươi ở đâu?”
Nàng ta sợ đến mức lập tức quỳ xuống đất: “Cô nương, xin ăn nói cẩn trọng.”
Tôi xoa trán, cảm thấy như này thật không phù hợp.
Bây giờ tôi không phải là An Phúc quận chúa của Đại Khánh, mà là một cung nữ nhỏ, đã thế còn là tù nhân bị Trình dục giam giữ.
Tôi đành hỏi cách khác: “Vậy cô có biết tại sao đô đốc lại nhốt tôi ở đây không?”
Cung nữ cảnh giác liếc nhìn tôi, trong mắt có chút ngưỡng mộ:
“Cô nương cùng với an phúc quận chúa có tướng mạo tương tự, được đốc chủ nhìn trúng , Phúc khí còn ở phía sau.”
“Tại sao ngài ấy lại tìm một người trông giống An Phúc quận chúa?”
“Cô nương………………”
Một hòn đá bay tới, đập trúng chân cung nữ.
Nàng ta lập tức nằm rạp xuống đất, cong lưng, liên tục cầu xin tha thứ.
“Bản đốc không lưu người lắm miệng.”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trình Dục với mái tóc dài buông xõa chậm rãi bước vào.
Hắn mặc y phục màu đỏ, đỉnh đầu thắt ngọc quan, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong chốc lát, hơi thở gấp gáp.
Hắn bước đến gần, thô bạo bóp chặt cằm, thất thần nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Thật giống.”
Hắn tự giễu cười lạnh: “Chủ tử của người chắc đã tốn không ít tâm tư mới tìm được ngươi.”
Ta nghe không hiểu , Rụt cơ thể lại , Không Nói chuyện.
Trình Dục nghiêng người tới gần tôi.
Những đầu ngón tay vuốt ve má tôi, lạnh lẽo như một con rắn.
“Chủ tử của ngươi cũng có chút bản lĩnh, đến ta cũng không thể tra ra.
“Bản đốc thật muốn lấy mạng ngươi.”
Đầu ngón hắn di chuyển xuống, chạm vào cổ tôi—
Tôi vô thức nín thở.
“Nhưng khuôn mặt này của người lại thật tốt.”
Trình Dục si mê quan sát khuôn mặt tôi từ trên xuống dưới, không bỏ sót chi tiết nào.
Lòng bàn tay hắn vô thức buông ra, đi chạm vào nốt ruồi ở khóe mắt và vết sẹo trên trán của tôi.
“Bản đốc chưa từng thấy ai giống nàng ấy đến vậy.”
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên: “Có phải ngài đang nói tôi giống với An Phúc quận chúa phải không?”
“Có thể có mấy phần giống nàng, Là phúc khí của ngươi.”
Trình Dục hạ cánh tay xuống, dùng khăn lau sạch rồi ném xuống đất:
“Hãy bảo vệ khuôn mặt của ngươi thật tốt. Khi ngươi không còn giống nàng ấy nữa, ngươi sẽ c/hết.”
11.
“Sao tôi lại cảm thấy Trình Dục trở nên kỳ quái?”
Khi nói chuyện cùng hệ thống, tôi không tự chủ mà toát ra vẻ buồn bã.
“Trước đây hắn không phải như vậy.”
Trong lãnh cung lạnh lẽo, tiểu thái giám tranh giành thức ăn với chó hoang, ăn ngấu nghiến những chiếc bánh hấp mốc meo giật được từ miệng chó.
Cơ thể gầy gò của hắn co ro, khi ngước mắt lên nhìn bộ quần áo xinh đẹp của tôi, khiếp sợ hèn mọn liếm nốt vụn bánh còn sót lại trên tay. Dù bị hệ thống thúc giục đi theo cốt truyện, tôi không thể chịu đựng được. Tôi bước tới, cởi áo choàng, đắp lên người hắn, chạm vào cơ thể đang run rẩy của hắn, nói: “Từ nay về sau hãy đi theo ta.”
Tôi nắm lấy bàn tay đầy bụi bẩn của hắn.
Trình Dục rất ngoan.
Sau đó, hắn trở thành đô đốc Đông Xưởng, quyền khuynh thiên hạ, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cả triều đình khiếp sợ, được mệnh danh là “Diêm vương sống”.
Nhưng khi ở bên cạnh tôi, hắn lại ngoan ngoãn đến hết thuốc chữa.
Hắn thường tựa vào đầu gối tôi, xõa tóc, vòng tay qua eo tôi, lười biếng nghe tôi hát.
Cho nên sau đó , Hắn vì Triệu Vô Ninh mà hạ từng đao cắt xẻo từng miếng thịt trên tôi ta xuống, tôi mới khó tin đến vậy.
Rốt cuộc, sự tương phản quá lớn.
Tôi thà tin rằng hắn như vậy là do bị kịch bản điều khiển.
Hệ thống hồi lâu mới trả lời: “Đã ba năm trôi qua, chắc chắn sẽ có thay đổi rồi.”
“Đúng vậy.”
Tôi thở dài.
Thực ra tôi không biết mình nên có cảm tình gì với Trình Dục.
Hắn tự tay giết chết tôi, Huyết dịch văng khắp nơi , má/u đổ như trút nước, lẽ ra tôi nên hận hắn… nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn cũng chỉ là bị kịch bản khống chế, liền không hận nổi.
Thậm chí có lúc tôi còn nghĩ, linh hồn hắn bị kịch bản giam cầm trong cơ thể, nhìn tôi chết đi, cố gắng tranh đấu gào thét trong vô vọng, đáng thương biết bao.
Hệ thống đột nhiên hỏi tôi: “Nếu hắn không bị khống chế thì sao?”
“không thể nào!”
Tôi trả lời không chút do dự: “Hắn sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy!”
Hệ thống im lặng.
12.
Trình Dục để tôi cùng hắn đi ăn tối.
Tôi cúi đầu, cứng đờ duỗi thẳng lưng, nhìn hắn ôm tấm bài vị màu đỏ ôn nhu nói chuyện , thỉnh thoảng lại cúi thấp đầu, nghiêm túc và thành kính hôn lên đó.
Tôi cảm thấy rùng mình.
Không khỏi thấp giọng hỏi: “Ngài rất nhớ quận chúa sao?”
Trình Dục dừng lại động tác gắp thức ăn, lạnh lùng nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy, muốn chết sao?”
Tôi im lặng một lúc.
Trình Dục nhàn nhạt liếc nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn về phía tấm bài vị.
Vẻ mặt của hắn đột nhiên sợ hãi.
Cúi người, ôm lấy tấm bài vị, liên tục cầu xin tha thứ.
“Tiểu thư, ta không phải cố ý dọa người, là do tỳ nữ kia nói quá nhiều.”
“Sau này ta sẽ không bao giờ nói điều này trước mặt người nữa. Tiểu thư, người tha thứ cho ta được không.”
“Đêm nay người có thể đến nhìn ta một chút được không? Chỉ một lần thôi…”
Hắn quấn quýt si mê ôm lấy bài vị , cọ nhẹ má vào lớp sơn đỏ trên đó, hết lần này đến lần khác.
Giống như mèo con liếm lông mèo mẹ, đầy ỷ lại và khát vọng.
Tôi vô thức siết chặt ngón tay.
“Đầu óc hắn có vấn đề gì à?”
“Ngươi còn nói người khác thần kinh không bình thường?” Hệ thống máy móc âm thanh, nói “Trước lo cho chính mình đi.”
Tôi cắn môi không nói gì.
Màu xanh đen dưới mắt Trình Dục còn chưa tiêu tán, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tô son đỏ chót, nhìn càng kinh dị.
Tâm trí hắn cũng mơ hồ bất thường.
Trên cổ tay lộ ra mơ hồ có thể nhìn thấy những vết sẹo xấu xí.
Ba vết sẹo chồng lên nhau, giống như những con rết độc vặn vẹo, thật đáng sợ.
Hóa ra tôi không phải là người duy nhất bị kịch bản tra tấn về tinh thần.
Tôi nhắm mắt lại, chợt thấy buồn bã, nhịn không được thì thầm: “A Dục…”
Động tác gắp thức ăn của Trình Dục bỗng dừng lại, đầu đũa run lên một chút.
Một lúc lâu sau, hắn mới lấy tay áo cẩn thận lau đi những giọt nước bắn tung tóe trên tấm bài vị:
“Giả bộ cũng thật giống , Ngược lại để cho bản đốc thật sự cảm thấy như nàng sống lại, đang nói chuyện.”
Giọng hắn nhàn nhạt.
“Thật đáng tiếc, ta không tin vào ma quỷ, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắn nhìn về phía bài vị , Ánh mắt rất nhạt.
“Người đã chết chính là chết , không thể sống lại , Cũng không ai có thể thay thế.”
Tôi thận trọng hỏi: “Vậy tại sao ngài vẫn để tôi ở đây?”
“Cái tính tò mò của ngươi cũng thật giống nàng ấy.”
Trình Dục tự lẩm bẩm: “Giọng nói này cũng không khiến người khác chán ghét.”
“Sau khi nàng ấy ch/ết, cũng phải cho ta một điều gì đó để mong đợi. Tấm bài vị và người giống nàng ấy, sẽ khiến nàng không bị lãng quên.”
Trình Dục ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lần đầu tiên, lộ ra chút trìu mến.
“Ngươi thực sự rất giống nàng ấy.”
“Nét mặt, giọng nói, tính cách, mọi thứ đều giống nhau.”
“Nếu không phải ta tận mắt nhìn nàng ấy ch/ết trong vòng tay mình, ta đã thật sự tin rằng nàng ấy đã quay trở lại.”
Trình Dục bỗng nhiên cười lạnh.
“Cũng là bản đốc nghĩ sai. Nếu nàng ấy thật sự quay lại, nhất định sẽ dùng kiếm đâ/m chế/t ta. Sao có thể giống như ngươi, người co rúm lại như chim cút?”
Hắn đứng dậy ôm lấy tấm bài vị và phẩy tay áo.
“Biến đi.”
Tôi chưa kịp nói gì đã bị tiểu thái giám đẩy ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn lần cuối.
Trình Dục quay lưng về phía tôi, mặt áp vào tấm bài vị, giọng nói nhỏ nhẹ như đang thì thầm với hài tử mới sinh.
“Tiểu thư, A dục biết sai , Người đại nhân không chấp tiểu nhân , Trở lại thăm ta một chút thôi cũng được. Ta trông mong người thật lâu rồi……”
13.
Con đường đi đến quyền lực của Trình Dục không hề bằng phẳng.
Dù cư xử vô cùng tốt trước mặt tôi nhưng hắn cũng là “Diêm vương sống” khiến mọi người trong triều đều phải khiếp sợ.
Ngày hôm đó hắn mang người của Đông xưởng đi huyết tẩy phủ đệ của Lễ bộ thị lang, thuộc hạ của hắn ngay trước mặt tôi đưa nhị tiểu thư của Lễ bộ thị lang đi. Tôi huyết khí dâng lên, ngất đi ngay lập tức.
Sau khi tỉnh lại liền đóng chặt đại môn, sai người đưa tin cho Trình Dục.
“đốc chủ quyền khuynh triều dã, cùng ta khác biệt, sau này chúng ta sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng, hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.”
Trình Dục biết được, đeo lên bụi gai, cởi trần thân trên, quỳ trước phủ tôi suốt ba ngày.
Tùy ý bách tính chỉ trỏ, quan lại trào phúng cũng chưa từng rời đi nửa bước.
Tuyết rơi dày đặc trên tấm lưng đẫm m/áu của hắn, cái lạnh thấm sâu tận xương tủy.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa phủ của mình để chào đón hắn.
Đại sảnh tràn ngập ánh nến, tôi nghiêm mặt hỏi: “Đốc chủ buộc ta phải thỏa hiệp à?”
Hắn cười yếu ớt: “Sao ta dám bức tiểu thư? Ta chỉ mong tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân , đánh chửi ta Thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ mặc ta, ta chỉ có duy nhất một mình người…”
Khi đó, Hắn hèn mọn cúi đầu , quỳ trước tôi , Giống như chú chó nhỏ cầu khẩn sự thương hại.
—— Cũng giống như bây giờ, thần sắc không hề khác biệt.
Khẩn thiết ôm bài vị, cầu xin điều xa vời không thực tế.
14.
Đã mấy ngày rồi tôi không gặp Trình Dục.
Lặng lẽ ở lại trong Đông xưởng, nhìn bông hoa đang nở rộ ở bên ngoài cửa sổ.
Màu vàng dịu dàng, tinh tế như một nàng tiên mùa xuân.
Bên trong Đông xưởng tràn đầy thứ hoang dã vô giá trị này.
Bởi vì tôi thích nó.
Năm hắn được thăng chức, tôi đứng trước mặt hắn, tay ôm theo loài hoa này đến chúc mừng và mỉm cười nói với hắn:
“Loài hoa này tràn đầy sức sống, ngươi cũng nên như vậy, đừng suốt ngày để toàn thân mang đầy tử khí.”
Tôi gõ gõ đầu, ở tại nơi đây, giấc mơ của tôi tràn ngập những tiếng thẩm vấn kinh hoàng, một màu má/u đáng sợ.
Hầu như đêm nào tôi cũng không thể ngủ ngon, đầu óc choáng váng, những con người và sự vật trong quá khứ thường xuyên xuất hiện trước mặt.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Tôi quyết định đi ra ngoài thư giãn.
Đẩy cửa đi ra ngoài, vòng qua mấy cây cột bên cạnh, liền thấy có tiếng bước chân, đèn đuốc sáng rực.
Tất cả mọi người đều tỏ ra lo lắng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Trình Dục đã bất tỉnh và được người cõng trên lưng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tóc dài đến thắt lưng, tay áo và áo choàng đầy máu, không khí tràn ngập huyết tinh.
Tôi bất giác nắm chặt tay lại.
15.
Trình Dục bị ám sát và mạng sống của hắn đang ngàn cân treo sợi tóc.
Vị ngự y được mời đến chữa trị cho hắn không còn cách nào khác là phải cầm m/áu và kê một số loại thuốc không đau, không ngứa vì ông sợ sự đe dọa từ thuộc hạ của Đông Xưởng.
“Phần còn lại phải dựa vào chính đô đốc.”
Tôi đứng trên hành lang nhìn từ xa, đầu ngón tay không tự chủ cào lên cây cột sơn đỏ.
Sau khi ôm ngực thở hổn hển một lúc, tôi quyết định đến gặp hắn.
Tôi vào bếp nấu ít canh hoa quế, cố ý cho thêm hai thìa đường.
Trình Dục thích đồ ngọt.
Lúc mới đến bên cạnh tôi, hắn rất yếu đuối và thường xuyên ốm đau.
Tôi thêm đường cào canh vừa đủ để che đi vị đắng của thuốc.
Hắn luôn giống như một con sói nhỏ, ngoan ngoãn uống cạn chén canh hoa quế thơm ngọt ngào đến tận đáy.
Sau đó hắn sẽ ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt ướt đẫm vì bệnh, muốn được tôi vuốt ve.
Canh hoa quế thơm ngọt ngào bốc khói nghi ngút, tôi bưng khay đi đến phòng Trình Dục. Thuộc hạ của hắn cũng không ngăn cản tôi.
Hắn chỉ cảnh cáo: “Bắt chước An Phúc quận chúa, nói thêm những điều đốc chủ thích nghe.”
Tôi mím môi đáp ứng.