Trình Dục sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên giường, đầu ngón tay cầm chăn, bất giác kéo kéo.
Tôi bước tới, lặng lẽ nhìn hắn một lúc, cúi người về phía trước và dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Cổ tay đột nhiên bị hắn tóm lấy.
Trình Dục nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
“Tiểu thư, ta sai rồi.
“Xin hãy đến gặp ta……”
Cổ tay tôi dần bầm tím vì bị hắn siết chặt, tôi bị hắn kéo đến cạnh giường và cúi xuống.
Chóp mũi của tôi chạm vào trán hắn, tôi kêu lên: “A Dục!”
Trình Dục đến gần tôi, giống như một chú sói nhỏ đang tìm kiếm lãnh thổ cho riêng mình.
Cắn cằm của tôi, Gặm nuốt , Liếm láp.
Không đau, tê dại, thân thể tôi không khỏi run rẩy.
Trong chốc lát không rõ hắn có tỉnh hay không.
Tôi hít một hơi thật sâu, chạm vào đầu hắn an ủi: “Ta hát cho ngươi nghe, A Dục ngủ ngon nhé.”
Trình Dục không nhúc nhích, nhắm mắt khóc nức nở.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt và thấm vào quần áo tôi.
Tôi vuốt tóc của hắn, một chút lại một chút, hát bài ca dao mà trước đây vẫn hát để dỗ hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương hoa huệ, sợi dây chuyền bạc trên giường khẽ rung lên.
Giọng Trình Dục dần dần trầm xuống, cuối cùng hắn kéo tay áo tôi dựa vào gối mà ngủ.
Tôi lau mồ hôi trên trán hắn, nhìn vết máu trên eo và bụng hắn rồi thở dài.
Thái y bước vào và băng bó cho hắn một lần nữa.
Cảnh tượng hỗn loạn lắm, tôi núp vào góc quan sát một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
16.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy Trình Dục mặc áo choàng đang ngồi bên cạnh giường.
Tôi trừng mắt nhìn: “Đốc chủ có việc gì à?”
Trình Dục nhìn bọng mắt xanh đen của tôi, trầm giọng hỏi:
“Tối qua ngươi ngủ không ngon à?”
“Có một chút.”
Tôi đã không quan trọng việc đó.
Kể từ khi mắc bệnh, tôi đã chưa từng có lấy một giấc ngủ ngon.
Đêm qua tôi bị Trình Dục làm cho giật mình, không ngờ lại nhớ tới một số chuyện trước đây của hắn, lại không ngủ được nữa.
Ánh mắt Trình Dục đảo trên mặt tôi một lúc, sau đó cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc bát trong tay.
Bên trong là chén canh hoa quế đã lạnh ngắt.
Hắn hỏi, “Ngươi đã nấu chén canh này phải không?”
Tôi gật đầu.
“Tại sao ngươi lại làm?”
“Đốc chủ cảm thấy thế nào?”
Tôi hít một hơi thật sâu và đón lấy ánh mắt của hắn.
“Ngài nói ngài không tin quỷ thần, nhưng làm sao ngài biết thế giới này không có luân hồi?”
Tôi chính là cô ấy.
Lời này nói rất khéo léo, nhưng Trình Dục có thể nghe hiểu.
Cơ thể hắn đã cứng đờ.
Cứng như một khúc gỗ, đôi mắt lơ đãng, nhìn ngơ ngác, không có tiêu cự.
Một lúc sau, hắn mới nói bằng giọng khàn khàn: “Ta chưa bao giờ tin vào quỷ thần…”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của Trình Dục, đôi mắt chứa đầy thống khổ và bi thương, còn có chút chờ đợi.
Tôi chớp mắt, muốn đưa tay lên chạm vào đầu hắn.
Nhưng trước khi tôi có thể chạm vào hắn, hắn đã quay đầu lại.
Hắn chạy trối chết.
Áo choàng rơi khỏi vai, hắn cũng không buồn nhặt lên, vội vàng rời đi mà không dám quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi tựa người vào giường và thở dài nặng nề.
17.
Sau đó Trình Dục đối xử với tôi vô cùng tốt.
Mọi thứ tôi dùng đều là thứ tốt nhất, bên trong Đông xưởng nói một không hai.
Nhưng hắn lại luôn trốn tránh tôi.
Thỉnh thoảng tôi gặp hắn từ xa trong hoa viên, hắn liền vội vã trốn sau hòn non bộ, nằm sấp, ngồi xổm trong tư thế rất tức cười chỉ vì không cho tôi phát hiện.
Tôi cũng không có cách nào.
Cung nữ thay tôi ôm một con thỏ, tôi ngồi xổm trong hoa viên dỗ dành nó. Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Trình Dục mặc mãng bào màu đỏ sậm, đầu ngón tay vân vê phật châu, vẻ mặt nặng nề đi về phía tôi.
Phía sau còn có vài vị đại thần.
Tôi dừng lại một chút, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục cho thỏ ăn.
Có lẽ hắn đã quá phiền lòng, chờ đến khi phát hiện ra tôi, đã tránh không kịp nữa.
Bàn tay đang vân vê chuỗi phật châu bỗng dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ tại chỗ.
Tôi đứng dậy, mỉm cười rồi cúi người hành lễ với hắn.
Hắn bước tới đỡ tôi với vẻ mặt phức tạp:
“Không cần.”
Hắn vừa mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt xám xịt, đôi môi tô son đỏ tươi, khiến dáng vẻ càng thêm u ám.
Như bị điện giật, vội vã buông cánh tay tôi ra.
Đôi mắt hắn thậm chí không dám nhìn tôi, đầy bối rối và hoảng sợ.
Hắn không hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng vẫn lưu một tia hy vọng.
Đột nhiên tôi cảm thấy lòng chua xót.
18.
Tôi vừa định nói gì đó thì bị một giọng nói mỉa mai cắt ngang:
“Ui, bổn cung đang làm phiền hai người tình chàng ý thiếp rồi.”
Tôi cứng đờ.
Thanh âm này cả đời tôi cũng sẽ không thể nào quên.
—Triệu Vô Ninh.
Nhân vật nữ chính của cuốn sách này, được hoàng đế ca ca và Trình Dục bảo vệ trong lòng bàn tay.
Nàng ta đeo trâm vàng Cửu Phượng, tóc đen như gỗ mun, đôi môi son đỏ rực, khuôn mặt mỹ lệ chứa đầy vẻ mỉa mai và khinh thường:
“Không nghĩ tới một hoạn quan như đốc chủ cũng muốn tìm một đồ chơi, lãng mạng như vậy.”
Nàng ta tiến lên hai bước, dùng tay nâng cằm tôi lên, vẻ mặt u ám.
“Khuôn mặt này khiến bổn cung nhìn cực kỳ khó chịu. Không bằng bổn cung thưởng ngươi hai bạt tai cho hả giận?”
Tôi liếc nhìn Trình Dục cầu cứu.
Hắn lôi kéo bờ vai và đứng chắn trước người tôi.
“Nàng ấy là người của bản đốc chủ, nương nương muốn trút giận thì hãy tìm người khác.”
“Nếu bản cung nhất quyết muốn thì sao!”
Sắc mặt Trình Dục tối sầm lại, toàn thân tràn ngập huyết khí.
“Triệu phi—”
Triệu Vô Ninh không để ý tới hắn, cười lạnh nói: “Sao vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể chuộc tội bằng cách tìm một thế thân hay sao?
“Nàng ta đã chết rồi, bị chính tay ngươi giết chết, Lăng Trì!
“Trình Dục, hành vi giả mù mưa sa này của ngươi thật khiến bản cung phát ốm.”
Nói xong, ám vệ nhảy ra và nắm lấy cánh tay tôi.
Sắc mặt Trình Dục ngày càng xấu, thậm chí có chút hung ác nham hiểm.
Người của Đông xưởng bắt đầu gây chiến với người của Triệu quý phi.
Hiện trường không có máu me nhưng rất hỗn loạn, tôi bị ép quỳ sang một bên, nhất thời không kịp phản ứng.
Cho đến khi Trình Dục kề dao vào cổ Triệu phi.
Ngón tay khẽ run lên, ánh sáng lạnh đột nhiên xuất hiện, trên cổ Triệu phi hiện lên một vết máu.
Họ buộc phải dừng lại.
Triệu Vô Ninh không chút sợ hãi: “Giết ta đi, cho dù giết ta, ngươi cũng không sống nổi.”
Vẻ mặt Trình Dục không thay đổi, hắn nhìn thẳng về phía tôi.
Cổ tay tôi đang bị người kiềm chế được thả ra, tôi bị đẩy, loạng choạng ngã về phía trước.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một màu vàng sáng, một đôi giày được thêu Kim Long xuất hiện trong tầm mắt.
19.
Bộ hoàng bào rực rỡ lấp lánh dưới ánh nắng.
Mày kiếm mắt sáng , ngũ quan kiên định khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp của Trình Dục.
—Hoàng đế ca ca của ta, Tiêu Thành.
Huynh ấy đưa tay về phía tôi: “Đứng dậy.”
Tôi đặt bàn tay lên đó trong sự bối rối.
Tiêu Thành ôm lấy thân thể xụi lơ của tôi, nhìn Trình Dục, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Náo đến mức độ này, còn ra thể thống gì!”
Triệu quý phi quỳ rạp xuống đất, khóc lóc đáng thương cầu xin: “Bệ hạ, xin người làm chủ thay thần thiếp.”
Thật khác với cách cư xử cứng rắn vừa rồi của nàng ta đối với Trình Dục.
Nàng ta dùng ngữ khí mềm mại, khóc nức nở kể lại toàn bộ câu chuyện vừa rồi. Sau đó, vừa lau nước mắt vừa cầu xin Tiêu Thành thay nàng ta làm chủ.
Tiêu Thành không nhìn nàng ta.
Huynh ấy liếc nhìn khuôn mặt của tôi, sau đó sửng sốt một lúc, ngữ điệu tối sầm xuống:
“Dáng dấp quả thực quá giống. Chẳng trách ái khanh lại kim ốc tàng kiều.”
Đôi bàn tay chai sạn của hắn chậm rãi vuốt ve má tôi rồi xoa nhẹ:
“Không bằng liền giao người này cho quý phi xử trí.”
“Bệ hạ-”
“Ái khanh, đừng nóng vội.”
Tiêu Thành mỉm cười nói: “Ở nơi của Trẫm còn vài lá thư chính tay tiểu Lư viết cho khanh.”
“Trẫm dùng chúng trao đổi với khanh thì thế nào?”
Thân thể Trình Dục nhất thời khựng lại.
Khuôn mặt vốn u ám bỗng đình trệ, ánh mắt thay đổi mấy lần, dừng lại trên người tôi không ít lần, tràn đầy phức tạp.
Tôi đại khái có thể đoán được kết quả, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt hắn.
Hắn nói: “Được rồi.”
Tôi nhắm mắt lại.
Lá thư đó là lúc hắn đi chống lũ, tôi lo lắng, trăn trở rất nhiều nên đã viết rất nhiều lá thư để bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình đối với hắn.
Khi đó tôi rất lo lắng, trong đó thậm chí còn thẳng thắn bày tỏ ái mộ, sau lại cảm thấy không thỏa đáng nên cũng không gửi ra ngoài.
Trình Dục biết về những lá thư này và đã nhiều lần cầu xin tôi cho hắn xem nhưng đều bị tôi lấp liếm cho qua.
Bây giờ nó lại được Tiêu Thành sử dụng như một công cụ dùng để uy hiếp hắn.
Giữa một nữ tử không rõ thân phận so với bức thư tình mà hắn đã mong đợi từ lâu, thứ bày bỏ tấm lòng của người mà hắn nhung nhớ, cũng chẳng trách hắn sẽ ném tôi ra ngoài.
Chỉ là lòng tôi trĩu nặng, cay đắng không nói nên lời.
20.
Triệu Vô Ninh đưa tôi về.
Khi Tiêu Thành ở đây, nàng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, không ngừng bắt tôi bưng trà rót nước, không được nghỉ ngơi lấy một khắc.
Tiểu Thành đang đọc sách, nàng ta áp vào lưng hắn, đút cho hắn từng quả nho, động tác nũng nịu, tiếng cười khúc khích trong trẻo và quyến rũ.
Tiêu Thành buộc phải gõ nhẹ vào chóp mũi nàng ta rồi ra lệnh cho nàng ta yên tĩnh chút.
Nàng ta mím môi, đôi mắt đẹp ngấn nước: “Bệ hạ chán ghét Ninh Nhi rồi sao.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng chim, dịu dàng như pha lê, khiến nữ nhân cũng nhịn không được mà động tâm.
—Cho đến khi Tiêu Thành rời đi.
Nụ cười trên mặt nàng ta chợt biến mất.
Ngồi khoanh chân trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ rất mệt mỏi, tay xoa xoa thái dương hết lần này đến lần khác.
Nàng ta gọi tôi lại: “Ngươi là người của ai?”
Tôi trả lời khô khốc: “Ai cũng không phải”.
Triệu Vô Ninh nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi ở khóe mắt tôi:
“Khuôn mặt thật quá giống nàng ta, đến bản cung cũng không thể phân biệt nổi.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi tránh xa bệ hạ và Trình Dục ra, nếu không ngươi sẽ không biết mình chết như thế nào.
“Nhưng…”
Nàng ta mỉm cười cay đắng.
Nhắm mắt lại, đầu ngón tay trắng như ngọc đỡ lấy trán.
“Nếu hai người bọn họ chủ động tìm ngươi gây phiền phức, hãy chọn Trình Dục, ít nhất ngươi cũng không mất mạng.
“Nhớ kỹ, nhất định phải tránh xa bệ hạ.”
Nói xong nàng ta xua tay, sốt ruột bảo tôi đi ra ngoài:
“Bản cung đã nói hết những gì cần nói rồi, ra khỏi đây đi.”