Nhân Sinh Như Mộng

Chương 4


21.

Khi Tiêu Thành đi vắng, Triệu Vô Ninh cũng không làm khó tôi, phần lớn là coi tôi như không khí , nhắm mắt làm ngơ.

Tôi vụng trộm lẻn đi, đến Triều Dương điện.

Đây là cung điện trước đây của tôi, cũng không phải là vì nhớ nhung điều gì, mà vì muốn tìm một người.

Trình Dục quyền cao chức trọng, địa vị cao, hiếm khi hắn có thể dành thời gian cùng tôi đi dạo.

Một hôm, tôi đang đi ngắm hoa mai trong cung thì nhìn thấy một tiểu thái giám.

Hắn ta vô cùng xinh đẹp nhưng cũng quá đáng thương.

Thân thể run rẩy nép người co ro trong góc, quần áo bị chó của Triệu phi cắn nát, thấy được cả xương sườn lòi ra bên ngoài.

Dù trong hơi mưa mông lung , cũng khó che giấu được vẻ đẹp kinh tâm động phách của hắn.

Tôi đã giữ hắn lại.

Hắn ngoan ngoãn nghe lời còn hơn cả Trình Dục, lại không có chí lớn gì, chỉ nhút nhát đi theo tôi, sợ tôi không cần hắn nữa.

Tôi muốn hắn đi theo Trình Dục làm việc, vừa nói xong đã nhìn thấy đôi mắt trong veo của hắn đỏ hoe, ngấn lệ:

“Tiểu thư, người không cần A Chu nữa sao?”

Tôi đành phải bỏ cuộc.

Trình Dục cũng có quan hệ rất tốt với hắn, thường xuyên dạy hắn võ công, phân biệt dược liệu…

Chắc hẳn khi tôi không có ở đây, Trình Dục cũng sẽ sắp xếp chu toàn cho A Chu.

Nghĩ vậy, tôi liền bí mật đi đến Triều Dương Điện.

Cung điện nguy nga lộng lẫy ngày xưa giờ mọc đầy cỏ dại, chỉ còn lại lão thái giám canh cửa đang lười biếng ngủ gục.

Tôi khó khăn bước vào, đeo mạng che mặt, nắm lấy lão thái giám canh cửa hỏi thăm về tin tức của A Chu.

Ông ấy vừa nghe đã sợ đến mức ngã khỏi ghế, vội đứng dậy và ra hiệu cho tôi im lặng.

“Ai không biết, A Chu này được quận chúa sủng ái chứ không được thống đốc thích.

“Quận chúa đi rồi, hắn liền bị thống đốc đưa ra cổng thành, ngũ mã phanh thây.

“Máu chảy ra mấy ngày cũng không làm sạch nổi….”

Phía sau ông ta nói cái gì, tôi cũng nghe không được.

Bên tai chỉ còn một câu nói.

—.Ngũ mã phanh thây.

Năm mười lăm tuổi, A Chu đã bị Trình dục áp ra cổng thành, ngũ mã phanh thây.

Tôi loạng choạng đi vài bước, chiếc đèn lồng trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cảnh tượng năm đó Trình Dục kiên nhẫn dạy A chu viết vẫn còn rõ mồn một trong đầu tôi, trong chốc lát, tôi lại thấy mặt đất toàn là máu, trộn lẫn với máu của A Chu.

Tôi ôm đầu và hét lên.

22.

Tôi bàng hoàng đi về tới Thanh Lương điện của Triệu phi, chưa kịp bước vào đã bị choáng ở cửa.

Tiếng bước chân vội vã xung quanh hòa lẫn với giọng điệu quyến rũ quen thuộc, tôi mơ mơ màng màng gọi: “A Như”.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, yên tĩnh đến chết người, tôi cảm thấy những đầu ngón tay run rẩy cẩn thận đặt vào bên gáy mình.

Người đó không dám tin gọi một câu: “Sầm tỷ tỷ?”

Tôi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đầu nóng như lửa đốt, rất nhanh liền không còn ý thức.

Khi tỉnh dậy, trên người đã được thay bộ đồ ngủ, khắp người toàn là mồ hôi.

Triệu phi ghé vào bên giường của tôi, sắc mặt có chút tái nhợt, lông mày nhíu lại, ngủ không được ngon giấc.

Tay tôi run lên, muốn đi lấy cốc nước.

Nàng ấy tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt của tôi, đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào hỏi: “sầm tỷ tỷ, thật là tỷ sao?”

Nhắc mới nhớ, Triệu Vô Ninh chính là biểu muội của tôi.

Tôi mím môi, nhưng chưa kịp nói gì thì nàng ấy đã háo hức nắm chặt tay tôi, bức thiết muốn một câu trả lời.

“Chỉ có tỷ mới biết nhũ danh của muội là A Như. Tỷ đã trở lại rồi phải không?”

Tôi chớp mắt, không phủ nhận.

Nước mắt Triệu Vô Ninh chảy ra, nàng ấy nghẹn ngào bật khóc.

Nàng ôm tôi thật chặt, nước mắt tuôn rơi, không ngừng lẩm bẩm:

“sầm tỷ tỷ, muội tưởng, muội tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa…”

Tôi hơi xấu hổ, vỗ nhẹ vào lưng của nàng.

Triệu Vô Ninh càng khóc lớn hơn.

Mỹ nhân rơi lệ, thậm chí còn có chút thất thố, quần áo ướt đẫm, đôi vai lạnh buốt.

23.

Phải rất lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, cau mày, tràn đầy hối hận, nói:

“Nếu biết như vậy, muội đã không mời tỷ tỷ tới chỉ để chọc tức Trình Dục.

“Tỷ tỷ đi theo Trình Dục, ít nhất cũng bảo đảm được tính mạng.”

Tôi dừng lại, ngập ngừng hỏi nàng ấy: “Ta đã làm hỏng ngọc bội của muội…”

“Ở đâu ra ngọc bội của muội?”

Triệu Vô Ninh bỗng nhiên xúc động phẫn nộ hét lên: “Rõ ràng là bệ hạ đã muốn giết tỷ tỷ từ lâu nên chỉ lấy cớ mà thôi.”

Nàng nắm tay tôi và nói: “Tỷ tỷ, tỷ có biết không, vào ngày phủ quận chúa bị tịch thu, Hình thái phó, Lễ bộ phó thượng thư, tất cả những triều thần từng giao hảo với tỷ, toàn bộ đều bị xử trí.”

“Hạ ngục, Lưu vong, tử hình, thủ đoạn của Bệ hạ vô cùng tàn nhẫn.”

Ta khó có thể tin :”Hoàng đế ca ca tại sao lại muốn làm như thế?”

Triệu Vô Ninh bỗng nhiên im lặng.

Há hốc mồm, dường như có chút khó miêu tả.

Cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn tôi, nhỏ giọng giải thích:

“Bởi vì tư tưởng của tỷ tỷ, thực sự có chút…………..Vượt qua thường nhân.

“Tỷ là thân nữ tử lại có năng lực khiến nam nhân cũng thẹn không sánh bằng, ngăn lũ, xây đê, xây dựng đất nước, thành tựu của tỷ khiến cho cả thiên hạ đều chấn kinh.

“Hình thái phó đi theo tỷ tỷ lâu nhất, chịu ảnh hưởng từ tỷ sâu sắc nhất, đã nhiều lần mâu thuẫn với Bệ hạ, bác bỏ tư tưởng nam tôn nữ ti.”

“Phó Thượng Thư được tỷ tỷ truyền cảm hứng, chủ trương để phụ nữ vào triều, cho phép phụ nữ tham gia khoa cử, điều này đối với bệ hạ là việc không thể dung thứ.”

Tôi ngơ ngác: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Bệ hạ nhạy cảm và đa nghi, thế là đủ rồi.”

Triệu Vô Ninh thở dài: “Đáng tiếc tỷ tỷ chỉ muốn làm phúc cho thiên hạ, nhưng khi bị oan, trong triều lại không có người lên tiếng thay tỷ.

“Họ đều sợ một người phụ nữ có năng lực xuất chúng như tỷ sẽ khiến họ trở nên bất tài.

“Ngay cả Bệ hạ cũng sợ nữ nhân trong thiên hạ sẽ lấy tỷ tỷ làm gương, không phân tôn ti, lễ không thành lễ, nước không ra nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.