________________________________________
9
Hôm sau, ta lại đi đến quán như thường lệ, bà Vương kéo ghế đến ngồi bên cạnh, chưa kịp nói gì đã hoảng hốt kêu lên: “Trời ơi, Nhị Nha, sao mặt ngươi lại thế này?”
Ta sờ lên vết sưng trên trán, cười nhẹ: “Không sao, tối qua đi nhà xí vô ý bị ngã thôi.”
“Sao lại bất cẩn thế chứ? Sau này nhớ cẩn thận hơn nhé.”
Ta gật đầu: “Bà có chuyện gì muốn nói phải không?”
Bà Vương vỗ trán: “Ôi, nhìn ta này, suýt nữa thì quên mất.
“Hôm ngươi rời đi, ngày thứ hai đã có người đến tìm ngươi.”
Ta không ngẩng đầu lên, hỏi: “Tìm để đặt gà nướng à?”
“Không không không.” Bà Vương lắc đầu, vẻ mặt đầy bí ẩn: “Người đó là đến tìm ngươi, chỉ đích danh Nhị Nha.”
Ta nhíu mày: “Nam hay nữ?”
“Nam, mà còn đẹp trai nữa chứ.”
Tim ta bất giác đập nhanh hơn, bàn tay nắm chặt lại: “Hắn… hắn có nói tên hay để lại lời nhắn gì không?”
“Không.”
Bà Vương lắc đầu.
Sự mong chờ trong lòng ta chợt tan biến, ta cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bàn bếp.
Bà Vương lại nói: “Nhưng ta đã bảo hắn là ngươi sẽ về sau hai ngày nữa, bảo có gì thì quay lại tìm.”
Tim ta đập dồn dập.
Dù biết khả năng rất lớn đó không phải là Nhị Cẩu, nhưng ta vẫn không khỏi hy vọng.
Nhỡ đâu…
Nhỡ đâu thật sự là hắn quay về thì sao.
________________________________________
10
Chờ đợi mấy ngày, cuối cùng cũng không thấy ai đến.
Trong thời gian đó, ta nghe nói hoàng thượng dẫn một đám công chúa và hoàng tử lên núi cầu phúc.
Ngài đặc biệt chọn Lân Tiểu Tướng Quân đi theo tháp tùng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lân Tiểu Tướng Quân đã trở thành tân quý chạm tay có thể bỏng.
Khi chủ tử vắng mặt, tình hình an ninh trong kinh thành trở nên lỏng lẻo thấy rõ.
Đại Tráng ca cũng đã mấy ngày không về nhà.
Ta lại cảm thấy thật thoải mái và nhàn rỗi.
Khi đoàn người của hoàng thượng trở về, có người đến đưa tin rằng công chúa điện hạ đích thân chỉ định ta tới gặp.
Người đưa tin là một người quen – Lý Tứ Lang.
Vừa thấy ta, hắn gãi đầu ngượng nghịu.
Ta cười nhẹ: “Không biết công chúa điện hạ triệu kiến thảo dân là có việc gì?”
Hắn lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết thật.”
Nghĩ một lúc, hắn nói thêm: “Nhưng ta thấy công chúa điện hạ đang rất vui.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa vui thì không có chuyện gì to tát cả.
Còn những chuyện khác, đến đâu hay đến đó.
Ai ngờ khi gặp ta, công chúa điện hạ liền chạy tới ngay, như gặp được thứ gì thú vị: “Không cần hành lễ đâu, mau ngồi đi.”
Ánh mắt nồng nhiệt của nàng khiến ta không khỏi rùng mình.
Sau một lúc, ta không thể chịu nổi mà phải hỏi: “Công chúa điện hạ triệu kiến thảo dân là có chuyện gì?”
Nàng lắc đầu, thân mật nắm lấy tay ta: “Đừng gọi ta là công chúa điện hạ, gọi ta là Thường An là được.”
Chưa kịp để ta nói gì, nàng quay sang bảo thị nữ bên cạnh: “Mau đi gọi Thừa Ngôn ca ca tới, nói ta đã mời lão bản quán gà nướng tới đây.”
Thừa Ngôn ca ca.
Lân Thừa Ngôn?
Một tảng đá lớn chợt đè nặng trong lòng ta.
Không hiểu ta đã làm gì mà lại có liên quan đến Lân Tiểu Tướng Quân.
Ta nghĩ một lúc, phát hiện ra mình không hề làm điều gì quá đáng.
Chuyện duy nhất có thể là liên quan đến Đại Tráng ca…
Chưa kịp nghĩ thông, thị nữ đã quay lại một mình.
“Điện hạ, Lân Tiểu Tướng Quân vừa mới rời phủ.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ vuốt phẳng vạt áo.
Thường An thất vọng nói: “Ta còn muốn để Thừa Ngôn ca ca gặp ngươi nữa cơ.”
Nàng nhìn ta: “Từ lần trước ăn gà nướng ngươi làm, Thừa Ngôn ca ca cứ nhắc mãi, bảo là hương vị ấy rất giống với món của người trong lòng huynh ấy thích…”
“Người trong lòng?”
Ra là vậy.
Ta cười nhẹ: “Được Lân Tiểu Tướng Quân yêu thích là vinh hạnh của thảo dân, hôm nay không gặp được tướng quân là do số ta chưa đủ may mắn. Nếu tướng quân thích, thảo dân lúc nào cũng có thể làm một món gà nướng cho ngài.”
Thường An nhìn ta hồi lâu, rồi thở dài: “Ngươi không hiểu.”
Ta rời phủ công chúa với đầy thắc mắc trong đầu, mặt trời đã ngả về tây.
Ta cũng không ghé qua quán, mà quay về nhà.
Đúng như dự đoán, Đại Tráng ca không có ở nhà.
Thay vào đó, chiếc hộp đựng tiền được đặt chình ình trên bàn.
Bên trong bạc đã không còn một xu.
Ta lặng lẽ lục trong đống rơm trong nhà kho, lấy ra chút bạc, bỏ lại vào hộp rồi cất đi.
________________________________________
11
Hôm sau, ta lại đến quán như thường lệ. Bà Vương kéo ta lại:
“Nhị Nha này, hôm qua người đó lại đến đấy.”
“Lần này ta hỏi mục đích của hắn, hắn bảo ta nói với ngươi rằng: Nhị Cẩu đã trở về.”
Nhị Cẩu đã quay về.
Mặc dù trước đây ta đã mơ hồ đoán trước điều này, nhưng khi thực sự biết được, ta vẫn không kìm được niềm vui sướng.
Đồng thời, trong lòng cũng không ngừng trách móc bản thân.
Mấy ngày nay ta cứ ngồi đợi ở quán, sao lại đúng hôm ta đóng cửa sớm một ngày, thì hắn lại đến chứ?
Nếu như ta siêng năng hơn chút nữa, biết đâu… biết đâu ta đã gặp hắn rồi.
Trong lòng đầy tâm sự, cả buổi sáng ta không thể tập trung được.
Đến khi xử lý gà vào buổi trưa, ta vô ý làm bị thương tay.
Máu rỉ ra từ ngón tay, ta theo thói quen đưa ngón tay lên miệng, rồi tìm mảnh vải ở quán để băng lại.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ta thấy một bóng người từ xa đang bước đến.
Hắn từng bước tiến lại gần ta, nhìn thì thấy hắn đã thay đổi nhiều so với lần trước.
Da đen hơn, cơ thể vạm vỡ hơn, và có khí chất mạnh mẽ hơn.
Nhưng khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, hắn nở một nụ cười, làm tan biến vẻ xa cách kia.
Tim ta đập thình thịch, trong đầu trở nên trống rỗng, ta chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn.
Cho đến khi hắn đứng ngay trước mặt ta: “Nhị Nha, ta đã về rồi.”
Nước mắt ta không thể kìm lại được nữa, từng dòng lăn dài trên má.
Hắn có vẻ bối rối, người đàn ông đầy khí khái lúc nãy bỗng trở nên vụng về, lúng túng.
Hắn làm ta bật cười.
Đến lúc đó ta mới nhận ra, mình vẫn đang ngậm ngón tay bị thương trong miệng.
Cảm giác xấu hổ ùa đến.
Thế là trong một khoảnh khắc quan trọng như vậy!
Ta lại đứng đây mà ngậm ngón tay!
Sự nóng bừng từ lòng bàn chân lan lên mặt, ta vội quay đầu đi.
Nhưng lại không nhịn được mà lén nhìn hắn.
Lúc này, ta bắt gặp hắn đang cười ngớ ngẩn.
Nụ cười đó không khác gì so với ngày xưa.
Ta chợt thấy lòng nhẹ nhõm.
Hừm, đã là phu thê bao năm, chẳng phải đã thấy nhau trong mọi tình huống rồi sao.
Chỉ cần hắn trở về là tốt.
Chỉ cần hắn trở về là tốt.
Ta định nói gì đó để phá tan sự im lặng, nhưng đầu óc không nghe lời, chỉ còn miệng tự động bật ra những lời nói.
Ta nhìn hắn, mặt vẫn còn vương nước mắt: “Nhị Cẩu, ta đã học được cách giết gà rồi.”
Nói xong, ta mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
Sự xấu hổ vừa mới nguôi đi lại quay trở lại, lần này còn mạnh mẽ hơn, ta vội kéo Nhị Cẩu vào quán.
Định khoe với hắn kỹ thuật giết gà xuất sắc của ta bây giờ.
Nhưng chưa kịp cầm dao lên, tay ta đã bị hắn giữ chặt.
Mặt hắn tối sầm lại: “Nàng giết gà kiểu gì mà lại thành ra thế này?”
Ta nhìn theo ánh mắt hắn và mới nhận ra vết thương của mình vẫn chưa được xử lý.
Định giải thích, nhưng đã bị hắn kéo ngồi xuống.
Hắn lấy ra miếng vải và lôi từ túi một cái lọ nhỏ.
Ta hỏi bâng quơ: “Đó là gì?”
“Thuốc trị thương.”
“Sao chàng lại mang theo thuốc trị thương bên mình vậy?”
“Quen rồi.”
Ta ngẩn người.
Phải bị thương bao nhiêu lần thì mới có thể quen mang theo thuốc trị thương mọi lúc mọi nơi như vậy?
Hắn thành thạo băng bó vết thương cho ta: “Xong rồi, lần sau nhớ cẩn thận, đừng để bị thương nữa. Mà không phải.”
Hắn cười nhẹ: “Sẽ không có lần sau nữa.”
Rồi hắn đưa tay kéo ta vào lòng, hôn nhẹ lên trán ta.
“Ta đã trở về rồi, từ giờ nàng không cần phải giết gà nữa.”
Câu nói bất ngờ đó làm ta sững sờ.
Chỉ là…
“Cả buổi sáng ta chưa rửa mặt.”
Ta ngượng ngùng nhìn hắn: “Có hơi dơ.”
…
Sắc mặt Nhị Cẩu lập tức cứng đờ.
Một lát sau, hắn tức tối nói: “Vương Nhị Nha! Nàng thật là biết phá hỏng bầu không khí!”
Ta ngẩng đầu định cãi lại, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng gọi.
“Vương Nhị Nha! Vương Nhị Nha! Ngươi ở đâu?”
Ta đứng dậy đáp lời, thấy người đến mặc quan phục của nha môn.
Ta có linh cảm không tốt, và quả nhiên, người kia nói: “Trương Đại Tráng có phải là họ hàng của ngươi không? Hắn gây chuyện rồi, đi theo ta một chuyến.”
Ta vội vàng rời khỏi quán, không quên hỏi Nhị Cẩu: “Chàng có muốn đi không?”
Hắn gật đầu, rồi theo ta ra ngoài.
Người của nha môn thấy chúng ta liền đứng thẳng người, định thốt lên: “Lân…”
Nhưng rồi ngưng lại giữa chừng.
Ta hỏi: “Lân cái gì?”
Hắn lúng túng một chút rồi nói: “Lân ngoại chuẩn bị ít bạc đi, có khi phải tốn không ít đâu.”
Ta cảm ơn hắn rồi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hê hê, tiền thì không có, nhưng mạng thì…
Mạng của ai ư, đó chính là của Đại Tráng.
________________________________________
12
Trên đường tới nha môn, ta nghe nha dịch kể lại toàn bộ câu chuyện.
Tối nay là đêm đấu giá hoa khôi của thanh lâu, Đại Tráng đã mang hết tiền trong nhà đi với quyết tâm giành bằng được. Nhưng giữa chừng lại có kẻ phá đám.
Không giành được trong buổi đấu giá, Đại Tráng liền quay sang sòng bạc.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, hắn lại gặp phải hoa khôi và tên kia.
Không may mắn, Đại Tráng thua liên tục, còn tên kia thì thắng lớn.
Tức giận, Đại Tráng xông tới đánh tên đó.
Đánh người vẫn chưa hết, hắn còn định…
“Hắn còn định chặt đứt dòng dõi nhà người ta!”
Nha dịch lắc đầu:
“Hắn cũng không nghĩ lại, đây là kinh thành, tấc đất tấc vàng, huống chi là nơi đó. Bất cứ ai trong đó cũng không phải là người mà hắn có thể đụng đến!”
“Hắn đánh ai cơ?”
Tên nha dịch nhìn về phía ta và Nhị Cẩu: “Đó chính là hoàng đệ của đương kim hoàng thượng — An Vương điện hạ.” Hắn thở dài: “Không cần nói đến việc An Vương điện hạ từ nhỏ đã được hoàng thượng sủng ái, chỉ riêng việc lần trước trong cuộc chiến, An Vương đã dùng hết mối quan hệ của mình để quyên góp quân lương.
“Giờ phong thưởng còn chưa tới, mà đã xảy ra chuyện này. Dù là ai đi nữa cũng không cứu được hắn.”
Tên nha dịch nói một cách nghiêm túc, ta chỉ biết gật đầu tán thành.
Trong lòng thầm nghĩ, người này cũng tốt, mặc dù mới gặp, nhưng lời nói đã ngầm khuyên ta không nên dính vào chuyện này.
Nhưng thật ra, ta rất muốn Đại Tráng càng lún sâu vào chuyện này càng tốt, để hắn chết chìm trong đó.
Khi tới nha môn, Đại Tráng đang quỳ giữa sảnh, mặt mũi bầm tím.
Thấy ta đến, hắn liền dập đầu: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền, hỏi cô ta, hỏi cô ta!”
Nhị Cẩu nghe vậy liền định bước vào, nhưng bị ta dùng ánh mắt ngăn lại.
Ta quay đầu lại, vẻ đáng thương nhìn Đại Tráng: “Đại Tráng ca, bạc đều ở đây rồi.”
Đại Tráng cướp lấy, chưa kịp đếm đã vội dâng lên: “Ca ca, cho ngươi, cho ngươi, ta sai rồi, ta vừa nãy chỉ là nhất thời nóng giận.”
An Vương liếc nhìn rồi khinh thường nói: “Chút tiền này, ngươi định bố thí cho ăn mày à?” Nói xong, liền thở dài: “Dưới chân thiên tử không thể loạn luật lệ, xin đại nhân xử lý theo luật pháp, bản vương tuyệt đối không có lời nào dị nghị.”
Lời vừa dứt, kinh đường mộc liền vỗ mạnh lên bàn: “Xúc phạm hoàng tộc, dám phạm thượng! Người đâu…”
“Đại nhân! Oan uổng quá, đại nhân! Ta… ta không cố ý.”
Đại Tráng vội vàng kêu oan, giọng run rẩy: “Ta không cố ý, chỉ là nhất thời nóng giận. Nếu không tin, không tin ngài cứ hỏi cô ấy, hỏi cô ấy!”
Mọi người khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn nhìn về phía ta: “Vương Nhị Nha, ngươi nói xem, liệu có tình huống nào khác không?”
Nữ tử bình thường nào đã từng gặp qua cảnh tượng này!
Ta run rẩy cúi đầu, giọng nói cũng run lên: “Đúng… đúng vậy, Đại Tráng ca, hôm nay huynh ấy chỉ là hôm nay quên uống thuốc bổ nên mới thành ra như vậy. Mong quan lớn rộng lòng tha thứ!”
“Thuốc bổ?”
An Vương và quan lớn nhìn nhau.
“Người đâu, trước tiên tống Trương Đại Tráng vào ngục! Xử lý ra sao, sau này sẽ bàn tiếp!”