6.
Bạch Thủ Trúc bắt đầu hành trình về kinh rất chậm rãi. ta rất hài lòng.
Chuyến đi chậm rãi như vậy giúp tỷ tỷ ta có thể nhìn ngắm cảnh sắc thiên nhiên, giúp tỷ ấy hồi phục tâm hồn và thể trạng.
Bạch Thủ Trúc cũng giống như huynh trưởng của chúng ta, luôn đồng hành cùng chúng ta.
Chúng ta đi qua nhiều tòa thành, hòa mình vào sự náo nhiệt của những phiên chợ nhỏ, tham dự những lễ cưới ở thôn quê, đi qua những khu vườn ở Giang Nam, và lên thuyền ngắm cảnh trên Tây Hồ.
Khi rời khỏi Khí Châu, Bạch Thủ Trúc hoàn toàn không giống Diêm Vương đêm bạo loạn, mà giống một quân tử ôn hòa, nho nhã.
Ngày hôm đó, tỷ tỷ ta dù được bảo vệ bằng cả m//ạng sống của thủ vệ nhưng đã ngất xỉu từ sớm.
Vì vậy, tỷ ấy luôn nghĩ rằng Bạch Thủ Trúc bản chất là một quân tử ôn hòa, nho nhã. Quân tử đoan trang.
Đêm Thất Tịch, chúng ta đến Lương Châu, chỉ còn ba ngày đường là đến kinh thành.
Trên cầu Lương Châu, ta bị mê hoặc bởi những chiếc đèn hoa đăng rực rỡ đủ màu sắc, trong một khoảnh khắc quay lại, bên cạnh ta chỉ còn lại thị nữ và thủ vệ, trước mắt ta là bóng dáng của tỷ tỷ và Bạch công tử tiếp tục bước tiếp.
Công tử như mực, mỹ nhân như ngọc. Ta chậm rãi nhận ra rằng, Bạch Thủ Trúc không muốn làm huynh trưởng mà muốn làm tỷ phu của ta.
Ta bình thản thả mười chiếc đèn hoa đăng một mình. Hy vọng những chiếc đèn của ta sẽ làm cho đèn của tỷ tỷ và ai đó trôi theo dòng chảy mà tiến về phía trước.
Khi tỷ tỷ về, tỷ ấy đến gặp ta với vẻ mặt đầy áy náy. Ta nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ mà không nói gì.
Gương mặt tỷ ấy đã có thêm chút thịt, ánh mắt có chút lo lắng nhìn ta. Thôi bỏ đi, ta giơ tay đầu hàng. Rồi tỷ tỷ cười khúc khích: “Tỷ biết mà, An An là tốt nhất!”
…
Sau khi chúng ta trở về kinh, mẫu thân rất giận và đã phạt chúng ta cấm túc một tháng. Nhưng điều đó không ngăn được nỗi tương tư của ai đó.
Bạch gia thường xuyên mang lễ vật đến thăm, nhân danh tình nghĩa Khí Châu, và lần nào cũng có Bạch Thủ Trúc trong đám người đó.
Còn về lễ vật, luôn kèm theo những món quà riêng tư.
Vì vậy, khi tỷ tỷ nhận được nhiều đồ quý hiếm, ta cũng được yêu ai yêu cả đường đi lối về, được tặng rất nhiều món đồ chơi nhỏ nhắn.
“…”
Tâm trạng của ta rất phức tạp, ta không ghét Bạch Thủ Trúc, ta nghĩ rằng người có thủ đoạn mới có thể bảo vệ được tỷ tỷ ta.
Ta luôn nhớ rằng, ở Khí Châu, giữa đám dân loạn, chính hắn đã bảo vệ chúng ta.
Nhưng ta thực sự không muốn hàng ngày nhìn thấy họ qua lại với nhau.
Vì vậy, ta tình nguyện giúp mẫu thân quản lý công việc nhà. Để mắt không thấy tâm không phiền.
7.
Khi chúng ta mười lăm tuổi, lễ cập kê của chúng ta được tổ chức rất hoành tráng và trang trọng.
Mẫu thân là người chính thức làm lễ, chải tóc và cài trâm cho chúng ta.
Khách khứa đông đảo, những lời khen ngợi từ các phu nhân tham dự không ngớt.
Vinh dự thay, trong cung cũng ban thưởng châu báu, cử người đến dự lễ, làm rạng danh cho gia tộc chúng ta.
Điều duy nhất tiếc nuối là, huynh trưởng đóng quân ở Tây Bắc vốn định về kinh tham dự lễ cập kê của chúng ta, nhưng vào đêm trước khi khởi hành lại bị sự biến động của nước Khương giữ chân.
Huynh ấy đã gửi về một rương lớn những món quà quý và một bức thư xin lỗi.
Gia huấn của Dịch gia là trung quân bảo quốc.
Khi ta sắp xếp lại danh sách quà tặng để cất giữ, ta phát hiện ra trong phần thưởng của Thái hậu có một chiếc trâm phượng bằng ngọc trắng và đỏ không ghi trong danh sách quà tặng.
Ánh hoàng hôn làm nó trở nên trong suốt, lạnh buốt. Ta ngừng lại một lúc, không nói gì, lặng lẽ ghi chép và cất giữ.
…
Sau lễ cập kê, Bạch gia và gia đình chúng ta qua lại càng thường xuyên hơn.
Phụ mẫu hai bên đều ngầm đồng ý việc này và lấy làm vui mừng.
Trước ngày tỷ tỷ ta và Bạch gia chính thức đính ước, ta hỏi tỷ tỷ có thật sự muốn lấy Bạch Thủ Trúc không?
Tỷ ấy nói, từ đêm Thất Tịch tỷ ấy đã nghĩ thông suốt, dù núi không còn đỉnh, đất trời hợp nhất, thì cả đời này cũng chỉ có hắn.
Tỷ tỷ nói, hắn hứa cả đời này chỉ có mình tỷ.
Tỷ tỷ nói, tỷ rất sợ đau, ở Khí Châu, khi nghe nói những thứ đẹp đẽ có thể giảm bớt đau đớn, Bạch Thủ Trúc đã vụng về tìm kiếm hoa lan của nửa thành để đặt ở cửa sổ, nơi tỷ tỷ có thể nhìn thấy khi mở mắt.
Tỷ tỷ còn nói, tỷ sẽ hạnh phúc, và An An cũng phải hạnh phúc.
Ta nói được, tỷ tỷ sẽ hạnh phúc, mọi người sẽ hạnh phúc, giống như tên của chúng ta, Dịch gia sẽ một đời bình an.
Đêm khuya, khi tỷ tỷ đã ngủ say, ta lặng lẽ đi đến phòng của phụ mẫu.
Ánh trăng sáng chiếu rọi căn phòng. ta vững vàng quỳ trước mặt phụ mẫu, nhận lấy chiếc trâm phượng ngọc trắng đỏ.
8.
Chiếu chỉ tứ hôn như đã hứa được ban xuống.
Lúc đó, tỷ tỷ ta đã trở thành phu nhân của Bạch gia được hơn một tháng, Bạch Thủ Trúc rất yêu thương tỷ, tỷ ấy thường xuyên về thăm nhà.
Khi nói về Bạch Thủ Trúc, gương mặt tỷ tỷ như hoa hạnh đầu xuân, ánh mắt và nét mặt đều tràn đầy niềm vui và sự e thẹn.
Như vậy rất tốt, ta nghĩ.
Ta cũng thường tưởng tượng, Hoàng đế, phu quân tương lai của ta sẽ như thế nào.
Sau này, ta mặc áo phượng, bước qua tường cung màu đỏ, vào ở trong Phượng Nghi Cung, trở thành Hoàng hậu của Đại Khởi.
Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế trẻ tuổi vừa chững chạc vừa mang chút ngại ngùng.
Câu chuyện tình yêu hòa hợp giữa Hoàng đế và Hoàng hậu trở thành giai thoại đẹp. ta và Hoàng đế cùng nhau dạo khắp các góc vườn ngự uyển, cùng nhau nhận xét về từng món ăn ngự thiện, ngài chia sẻ với ta những niềm vui trong khó khăn, và ta cũng xoa bóp trán cho ngài khi ngài mệt mỏi.
Mùa hè năm thứ hai sau khi trở thành Hoàng hậu, ta mang thai.
Khi ta và Hoàng đế vi phục đi dự lễ hội Thất Tịch, thả đèn hoa đăng, ta nghĩ, thì ra cảm giác là như thế này.
Lần này ta không thả mười chiếc đèn nữa.
Những chiếc đèn hoa đăng lấp lánh ánh sáng nhỏ nhập vào dòng sông đèn như biển, gửi gắm nỗi nhớ nhung của ai đó.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt sáng như dải ngân hà của Hoàng đế.
Khoé môi mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ.
Mùa xuân năm sau, ta sinh hạ đích trưởng tử của Đại Khởi, Hoàng đế ban tên “Ân Vân Chu”.
Cùng năm đó, Hoàng đế lần đầu tiên tuyển tú nữ, đưa hơn mười người vào hậu cung. Hoàng đế bắt đầu phân phát ân huệ đều khắp.
Hoàng hậu hiền lành bày tỏ sự hiểu biết và chu đáo duy trì sự cân bằng trong hậu cung.
9.
Năm thứ tư, ngày mùng một tháng Giêng, các mệnh phụ vào cung triều bái.
Sau buổi lễ, ta giữ tỷ tỷ và mẫu thân ở lại Phượng Nghi Cung.
Tỷ tỷ vẫn như thường ngày đùa giỡn với Tiểu Vân Chu, còn mẫu thân khuyên tỷ tỷ nên có một đứa con.
Tỷ ấy và Bạch Thủ Trúc đã thành thân gần năm năm, tuy nhiên vẫn chưa có con, nhưng Bạch Thủ Trúc chưa từng nạp thêm ai, vẫn luôn chăm sóc tỷ tỷ như ban đầu.
Các tiểu thư trong kinh thành đều ghen tị đến xoắn cả khăn tay. Tỷ tỷ an ủi mẫu thân, mỉm cười nói đừng lo lắng.
Tháng sau, khi ta đang dạo chơi trong ngự hoa viên, sủng phi mới của Hoàng đế, Kỳ Quý nhân, vuốt ve bụng bầu chưa rõ của mình, giọng nói nhỏ nhẹ kéo dài: “Nữ nhân không sinh được con, dù có được phu quân yêu thương thì có ích gì, tổ mẫu Bạch gia là quý nữ trọng hậu thế nhất, hãy xem sau này thế nào.”
Kỳ gia ở kinh thành, ba mươi năm trước nổi lên nhờ văn học, khi lão gia Kỳ gia còn sống thì cũng có tiếng tăm, nhưng gần đây không thành công trong giới văn hay võ, đi theo nhiều con đường lạ lẫm.
Gửi Quý nhân Kỳ vào cung cũng là một trong những con đường đó.
Hoàng đế thích tính cách nhỏ nhẹ của nàng ta, gần đây rất được sủng ái. ta giẫm nát cành cây dưới chân, nhìn nàng ta với vẻ mặt không rõ vui buồn.
…
Ta chưa kịp làm khó Kỳ Quý nhân, thì chuyện của tỷ tỷ đã xảy ra.
Sáng sớm hôm đó, nữ quan thân cận báo cáo rằng, phu nhân Bạch gia đã chờ ngoài cửa từ đêm khuya, vì quy tắc trong cung nên sáng sớm mới trình thẻ bài.
“Người dưới nói phu nhân Bạch gia trông rất tiều tụy.” Nữ quan ám chỉ.
Ta ngừng lại, hỏi: “Bạch đại nhân đâu?”
“Ở xa xa trông chừng.”
“Ta biết rồi, dẫn phu nhân vào đây.”
Ta đè nén cảm giác bất an trong lòng, hủy buổi thỉnh an buổi sáng thường lệ của các phi tần, cho tất cả mọi người lui ra, ngồi một mình trong Phượng Nghi Cung, chờ đợi tỷ tỷ ta.
Tỷ tỷ bước vào với đôi mắt đỏ hoe, quần áo nhăn nhúm, gương mặt còn vương bụi đường, ôm ta và nức nở: “An An, tỷ muốn hào ly với chàng ấy.”
“An An, chàng ấy đã chọn vài nha hoàn nhốt trong biệt viện, lần lượt… sủng ái, đến khi một người mang thai, định bỏ mẹ giữ con, rồi đem đứa trẻ cho tỷ nuôi.”
“Khi tỷ phát hiện ra, những nha hoàn đó đã không còn ra hình người nữa.”
“An An, con cái nhà thế gia… liệu có bao giờ thực sự coi hạ nhân là con người không?”
Chiếc trâm phượng vàng trên tóc tỷ tỷ lay động, rơi xuống trước mắt ta.
Ta nhắm mắt, thầm nghĩ, tỷ tỷ ơi, muội ở vị trí không thể đối xử bình đẳng với hạ nhân, muội là Hoàng hậu mà họ phải tôn kính.
Lâu lắm, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tường đỏ, những con chim vui vẻ bay nhảy giữa các cành cây, tiếng hót ríu rít không ngừng.
Tại sao con chim mà ta tự tay thả khỏi cung, cuối cùng cũng không có được hạnh phúc.