“Hứa Tân Di, đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì! Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.”
Hứa Tân Di chớp mắt vài cái.
— “Thật vậy sao, hắn còn có thể nghe được trong lòng mình nghĩ gì? Vậy giờ anh có nghe được tiếng tôi đang gọi anh không? Đồ xấu xa! Đàn ông chó! Làm chậm trễ cuộc sống tốt đẹp của tôi! Đóa hoa tươi này phải cắm trên bãi phân trâu là anh! Đồ đáng chết, anh nghe được không? Anh là đồ đáng chết!”
Dịch Dương: “… Hứa Tân Di!”
________
Lúc Dịch Dương và Hứa Tân Di vừa bước ra khỏi thư phòng, Trần quản gia liền vừa cười vừa đi vào.
Lúc Dịch lão tiên sinh còn trẻ ông đã làm việc ở Dịch gia, nhiều năm như vậy, dù tóc ông đã bạc trắng cũng không nỡ rời khỏi Dịch gia, có thể nói là nhì Dịch Dương lớn lên từ xưa tới giờ.
Dịch phu nhân đang ngồi trên sô pha xoa xoa thái dương, vừa rồi cùng vợ chồng này nói mấy câu, đầu bà cứ vậy mà trướng đau từng trận.
Oan nghiệt!
“Bác trần, bác cho người dọn phòng của Dịch Dương và Tân Di đi, sau này khi ba về hai bọn nó còn phải ở trong nhà một thời gian.”
Bác Trần vẻ mặt từ ái cười nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu lão tiên sinh biết nhất định sẽ rất vui, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay đây.”
“Chờ một chút!” Dịch phu nhân muốn gọi bác Trần quay lại, nhưng chợt nghĩ: “Chờ sau khi ba trở về, ông mang tất cả các cuốn tạp chí giải trí trong nhà toàn bộ ném đi giúp tôi, một quyển cũng không được xuất hiện trước mặt ba, còn có các tin tức trên TV liên quan tới Tân Di cũng không được để cho ba tôi biết.”
Thanh danh của Hứa Tân Di ở bên ngoài, Dịch gia người nào cũng biết, ngoại trừ Dịch lão tiên sinh hai năm nay đều ở trên núi dưỡng bệnh thì không.
“Thân thể ba vừa mới tốt lên, bác sĩ nói ông không thể chịu quá nhiều kích thích, làm phiền ông thường để ý ông ấy một chút, ngàn vạn lần không thể để những tin đồn không hay đó truyền tới tai ba tôi được.”
Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa đã truyền tới từng tiếng gầm rú giận dữ của Dịch Dương: “Hứa Tân Di!!!”
Hai người nghe thấy tiếng thì hơi sửng sốt.
Sau đó bác Trần hồi phục tinh thần sớm hơn, cười nói: “Chắc là thiếu gia và thiếu phu nhân đang đùa giỡn.”
Dịch phu nhân thở dài, cắn răng oán hận nói: “Thật sự là hai oan gia, được rồi ông đi đi.”
Bác Trần cười cười rời đi.
_____
Buổi tối hôm đó Dịch Dương và Hứa Tân Di ở lại nhà cũ.
Khoảng thời gian hai người vừa kết hôn lúc đó ở nhà cũ, sau đó Dịch lão tiên sinh phát bệnh nặng phải lên núi dưỡng bệnh, lúc này hai người mới lấy lý do công việc nên không tiện, rốt cuộc dọn đến nhà ở trung tâm thành phố ở.
Tuy nói là hai vợ chồng ở chung, nhưng công việc Dịch Dương phải đi công tác liên tục, Hứa Tân Di cũng quanh năm ở bên ngoài quay phim, chỉ mới có vài tháng không ở nhà, hai vợ này tình cảm tụt đi không ý, hiện tại chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa.
Bị ép ở lại nhà cũ, nếu như Dịch Dương có 180 tâm ý không muốn thì Hứa Tân Di phải là 360 tâm muốn kháng cự, nhưng cô lại không thể biểu hiện ra một chút khó chịu nào, ngược lại cô càng phải tỏ ra mừng rỡ như điên, lòng đầy sự mong chờ.
Điều này thật khó chịu.
Cũng may Hứa Tân Di không phải người thích để tâm vào chuyện vặt, hai năm vừa qua cũng đợi rồi, bây giờ đợi thêm chút cũng chẳng sao.
Chỉ là cô cảm thấy có chút kì quái, Dịch Dương đã chuẩn bị xong các thủ tục chia tài sản, đơn ly hôn cũng đã xong xuôi cả, sao bây giờ lại đổi ý chưa ký tên?
“Tiểu A, cậu nói xem sao tên khốn kiếp kia đột nhiên lại đổi ý? Theo lý mà nói thì phải ký từ lâu rồi chứ.”
“Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà tôi khuyên ký chủ không nên nói tục, như vậy không tốt.”
“Cậu đừng hiểu lầm, bình thường tôi không nói tục như này.” Hứa Tân Di vừa soi gương vừa tẩy trang, nhìn khuôn mặt kiều mị trong gương, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều: “Ngoại trừ đối với Dịch Dương, tại vì hắn quá đáng ghét, hắn xứng đáng bị cô gọi như vậy.”
Sau khi tẩy trang tắm rửa xong, Hứa Tân Di lắc lư một vòng trước gương.
Dáng người và khuôn mặt đẹp như vậy, thật sự đúng là tiện nghi cho cặp mắt của tên Dịch Dương kia.